truyen sex| doc truyen hay

Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014

truyện ngắn - Gửi người cần gửi đông


Gửi người cần gửi...Đông....!!!!


 


Có vẻ Đông là lạnh, là rét, là thương, là nhớ...


Cái rét đầu Đông thoáng chốc đã đến, nhẹ nhàng thôi, không ồn ào, không cầu kỳ. Nhưng Đông đến cũng đúng lúc quá nhỉ?!. Khi mà lúc này tôi cô đơn trong chính cảm xúc của mình.


Lạnh lắm đúng không?!. Vì sao lạnh?!. Lạnh như thế nào?!.... Thật sự rất muốn hỏi một người nào đó những vấn đề này, bởi lẽ sự quan tâm của bản thân đang cần trao đi. Trao đi để không thể một lần nữa bị gạt bỏ, hay trao đi để một lần nữa không bị tổn thương vào phút sau cùng?!. Nhớ! Nhớ da diết cái hơi ấm ngày nào, nơi đầy ắp tình thương. Thèm! Thèm vô cùng cái ôm siết chặt từ tứ phía, bao bọc bao nhiêu là thương, là yêu.


Quá khó khăn để quên đi cái cần quên, nhưng cũng quá dễ dàng cho cái cần chấp nhận. Nhất là những cảm xúc yếu mềm giữa mùa Đông khô khan, lạnh lẽo này. Cô đơn lắm, có ai hiểu?!. Lạc lõng lắm, có ai biết?!. Hay thật. Mùa Đông khiến cho cảm xúc bỗng dưng khô khan lại, đông cứng đi. Thế thì... mùa Đông có vui không?!


Vui! Vui chứ! Vui thật mà!


Cảm xúc tuy khô khan, đông cứng, nhưng đâu đó lại nhén lên ngọn lửa cảm giác đang được nung nóng. Cảm giác liệu có bao giờ chính xác hay không?! Có lẽ là có. Và cũng có lẽ là không. Cảm giác về mùa Đông của bạn như thế nào?! Còn đối với tôi, bản thân tôi cực thích mùa Đông. Vì sao ư?!. Đơn giản thôi, vì mùa Đông lạnh. Lạnh như chính bản thân tôi, cái lạnh toát hẳn ra bên ngoài lẫn bên trong. Vì sao ư?!. Lại càng đơn giản, vì có người bảo tôi là người như thế. Đúng. Tôi là người lạnh đến thế đấy, tôi lạnh lùng! Giống như mùa Đông của riêng tôi vậy. Bản thân tôi như thế là vì tôi thích thế, đơn giản mà. Liệu có quá khó khăn cho bạn khi ở cạnh tôi không?!. Liệu có quá vất vả khi bạn muốn tiếp cận tôi không?!. Liệu có quá mệt mỏi khi bạn muốn nắm lấy tôi không?!. Có lẽ là có nhỉ?!. Tôi dám chắc là thế. Tôi không thể nồng nhiệt với bất cứ ai, bởi tôi sợ sẽ đơn độc trong cái cảm xúc quá nồng nhiệt của mình. Với tôi, lạnh lùng là bản chất, có thể bạn cho rằng tôi là người cứng đầu, không chịu lắng nghe nên vẫn cứ tiếp tục lạnh lùng. Nhưng mà bạn đâu có biết rằng lí do vì sao khiến tôi lạnh lùng đến đáng sợ như thế, vô cùng bình tĩnh với những sự việc tồi tệ xảy ra. Bởi vì bạn không thể hiểu được tất cả con người tôi. Chính bản thân tôi cũng thế. Tôi vẫn luôn không ngừng đi tìm kiếm cái tôi thật sự của chính mình. Cái tôi hiện giờ của tôi chưa hẳn là cái tôi mà tôi cần, nhưng lại là cái tôi đang hiện hữu trong hiện tại. Cái tôi đầy vẻ cao ngạo, ương bướng, ích kỷ, lạnh lùng, nhưng đôi lúc cũng yếu mềm không kém. Cái tôi này chưa thật sự hoàn hảo đủ để đại diện cho tính cách của tôi được. Vì thế, khi bạn vội vàng phán xét tôi lạnh lùng, bạn đã sai rồi bạn à. Bạn biết bạn sai ở đâu không?!. Chính là ở sự quan tâm của bạn không đủ để tôi tin tưởng. Vì thế, nên bạn cũng đừng trách bản thân tôi làm gì. Và bạn cũng đừng trách bản thân bạn đã đối xử với tôi như thế. Tôi vô cùng hài lòng với cách đối xử của bạn, bạn à. Bạn không quá tốt, không quá tàn nhẫn, nhưng bạn lại đủ độ phũ. Tôi thích bạn như thế lắm. Bạn như thế mới bộc lộ đầy đủ tính cách của bạn được. Và tôi luôn luôn tìm cách để bạn có cơ hội bộc lộ chúng, và bạn đã làm được. Rất tốt!. Mùa Đông đối với tôi là thế, tuy là lạnh, nhưng cũng có ấm.


Mong là bạn sẽ đọc được, về sau, mong bạn đừng bận tâm tới tôi hay có cảm giác tội lỗi với tôi làm gì. Bạn làm thế, khiến tôi vô cùng áy náy, mong bạn sẽ hiểu. Việc bạn làm, tôi không bao giờ bận tâm, vậy thì cớ gì bạn phải bận tâm những việc tôi làm?!. Hạnh phúc nhé, bạn của tôi! Mong rằng bạn sẽ không tiếp tục thực hiện những việc gây ảnh hưởng không tốt với tôi lên những người sau. Bởi vì, tôi là con chuột bạch thí nghiệm của bạn rồi, nên không cần thiết phải tiếp tục với những người sau làm gì. Sẽ chỉ gây thêm thương đau cho họ mà thôi, một mình tôi đau như thế, thiệt thòi như thế là đủ, không cần thiết phải khiến người khác phải giống như tôi, tồi tệ lắm!


Thân!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét