truyen sex| doc truyen hay

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2014

truyen sex - Nếu yêu sẽ có lúc quay về

Nếu Yêu Sẽ Có Lúc Quay Về

 

Sóng gió về mơn man bên nắng, hình như không khí cũng bớt oi nóng hơn nhiều, từ trên cao nhìn xuống thành thị se sẽ hương đêm ngấm vào da thịt, gió biển mơn man khiến lòng nó chếnh choáng, ghét cảm giác này nhưng luôn luôn đi tìm nó, dường như trong nó tồn tại nhiều mâu thuẫn đồng thoại với nhau. Chắc bây giờ, Hà Nội đã vào thu, cái lạnh se sẽ âm thầm ngấm vào từng truyen sex dòng người qua lại. Thu Hà Nội đẹp, buồn dễ làm cho người ta cảm nhận được cái tình, để bây chừ nó ở đây cách Hà Nội 300 cây mệnh vẫn nhớ, vẫn mong, vẫn thương, vẫn khát khao về thu Hà Nội. Mùa thu đó có cả con trai.

 

            Cũng chẳng ai hiểu được vì sao con giai lại yêu một con nhóc, tỉnh lẻ như nó, thỉnh thoảng đó cũng là cái cớ để con gái giữ trên dưới cách, con gái sợ... Sợ rồi sẽ có người con gái khác dịu dàng, duyên dáng, cái mà thi ca vẫn ca tụng thanh lịch, nết na như gái Hà Nội sẽ cướp con trai đi mất và nó thường xuyên bảo vệ mình bằng cái tổn thương xót đó!!!

 

            Con trai quan tâm tinh tế, nhẹ nhõm với nó, không niềm nở để con gái cuốn vào, cũng không hời hợt để con gái thấy như là nghĩa vụ, cái nhẹ nhàng mà con trai mang đến khiến con gái ngây ngất trong hạnh phúc. Trước đây con gái đồng cân có ầm ĩ xe pháo và khói bụi đầy đường, từ ngày yêu nó hiểu thêm cái thú vui tao nhã biết đi trà đá, đạp xe hồ tây, yêu con giai là cả 1 niềm hạnh phúc đối với con gái, bao thời kì yêu nhau như thế ta cứ sợ thời kì cướp mất đi những phút giây ngọt ngào ấy. Yêu nhau như thế, hạnh phúc như thế, bình dị như thế, cái giận dỗi ghen tuông ít khi lẻn vào, có đi nữa cũng tiền là đôi ba chuyện linh tinh, nhưng xong lại làm lành ngay 


day la noi dung footerday la noi dung footer*

 

            Hạnh phúc cứ thế trôi đi, không nói được cái là gì để giờ... hai đứa bào chữa nhau, một trận chiến bùng nổ, đôi bên lời qua tiếng lại, con giai to tiếng quát, con gái giận dỗi im lặng, con giai giận đùng đùng bỏ đi và thế là chiến tranh lạnh lại xảy ra. Lần nào cũng như thế, hai đứa lại gây lộn với nhau bằng những chuyện không đâu, nhưng mặc dù sao đi nữa, cho dù con trai hay con gái sai thì con gái xoành xoạch là người chiến thắng bởi nó hoá ra là con gái, nó có quyền làm nũng với người nó yêu, mỗi lần như thế con giai luôn luôn là người quay lại xin lỗi nó trước và ôm nó từ phía sau một cách nhẹ nhàng. Cãi nhau bởi chưng chuyện gì. ? hình như chuyện cỏn con nào đó mà đến giờ con gái cũng không còn nhớ nữa nhưng lần này khác, sao hai đứa lại giận nhau lâu đến thế ? nó tự đặt ra câu hỏi làm thế nào để cứu vãn bây giờ, lòng tự trọng và cái tôi của con gái cao quá không cho phép con gái xuống nước trước, con gái cứ giả vờ không quan tâm, con trai không nhắn tin, gọi điện, nó cũng chẳng thèm, cũng chẳng buồn xin lỗi. Hẳn 1 tuần rồi á.?

 

Ừ.! Một tuần rồi cơ đấy...! con gái không có chút thông báo gì về con trai, mấy đêm liền con gái khóc rất nhiều, nó tự nhiên thấy mình dở hơi, tư nhiên đi giận người ta làm chi ? rõ ràng nó tức con trai lắm, luôn muốn đuổi con giai đi cho khuất mắt thôi, ấy vậy mà không thấy con trai, con gái lại bứt rứt khó chịu truyen heo đến thế, cảm giác thiếu và trống vắng sao sao ấy, con gái bất an vô cùng, nhớ. Nhớ chết đi được! 


            Một tuần rồi không được nhìn thấy dãy số mệnh thân thuộc hiện lên trên màn hình phôn thấy hụt hẫng quá, con gái ngốc và hay quên lắm, nó không hiểu sao số mệnh con trai nó lại in sâu vào tâm trí của mình như thế. Một tuần không được nghe giọng ai đó, không thấy ai đó cười, không được nghe ai đó cảu rảu mỗi khi con gái đòi ăn linh tinh, con trai bảo:

 

"ăn nhăng nhít không tốt cho sức khỏe” thế mặc cả tuần xa vắng, con gái thấy lòng trống trải không nguôi. Nhưng sao con giai lại kỳ vậy , một tuần rồi không chịu làm lành với con gái  là sao ? con gái thì nhớ, rất nhớ nhưng có những nguyên tắc chẳng thể tự mình phá vỡ. Thì là con gái mà, phải kiêu chứ, lòng tự tôn và sự tự trọng không cho phép con gái làm lành, con gái giận!.

 

Hôm nay gió mùa về, lòng con chớ chi trên vênh lắm. Lạnh! Nhưng cái lạnh trong tim càng đáng sợ hơn của thời tiết kia, đi bộ ra xe bus lòng con gái buồn hiu chẳng ranh ma như mọi rợ ngày, giờ này nếu con trai ở đây sẽ ấm hơn. Đứng thẫn thờ một lúc ngoài cổng trường học con gái nhớ ra không còn con trai nữa rồi.! Con gái cười ngây ngô: "Ngốc quá, đợi chờ gì nữa chứ!” thế là lủi thủi ra đến bến xe bus, con gái ngẩng đầu lên thấy đôi trai gái đi xe đạp, vòng tay cô gái ôm người yêu rất chặt, họ nói cười vui vẻ, cả trên dưới trời đất như lặng im, thời gian như dừng lại, chỉ còn đôi nhân tình giữa nắng trời đất dìu dịu, con gái thấy mắt mình ươn ướt.

 

            Con gái ngẩn ngơ hoài niệm về quá khứ, đâu có xa xôi gì đâu, mới cách một tuần thôi mà nhưng sao nó dài quá. Con gái nhớ lắm chứ, nhớ những buổi hai đứa đạp xe đi dạo hồ tây, nhớ những con đường mà hai đứa đã từng đi qua, con gái nhớ con trai từng nói "con đường nào cũng là con đường ái tình giả dụ được đi với người quan yếu nhất với mình” con gái lại nhớ những địa điểm từng đến nhớ những lúc đi ăn con giai thường gọi phần riêng cho con gái bởi vì con trai biết con gái không ăn đc trứng, mỗi lần con gái chẳng may ăn phải đều bị dị ứng và lúc đó con trai lại cảm thấy xót xa thay cho con gái, nhớ những lúc hai đứa trêu đùa nhau và... con gái nhớ nhiều lắm, vớ cả như đồng cân mới bữa qua thôi.

 

            Một tuần trước vẫn còn ai đó nhắc người đi ngủ sớm, con gái không ngủ được bởi chưng đói thế là con giai lại chạy xe đi mua bánh đến cho con gái và chìa ra cho con gái cây keo kiệt do con trai biết con gái thích ăn kẹo, sau đó mới yên lòng về đi ngủ, con gái nhìn từ phía sau lưng con trai thiên nhiên nước mắt lưng tròng xót thương con giai lắm!

 

            Trở về với thực tại, con gái cười méo mó. Nhớ! Nhớ nụ cười, nhớ sự ân cần nhẹ nhõm của con giai không chịu nổi nữa rồi, đến ngày thứ mười, con gái từ bỏ cái gọi là kiêu hãnh, cái gọi là sự tự tôn, nguyên tắc riêng mình để nhắn tin cho con trai. Ừ, nhớ cậu lắm con giai à! Con gái viết tin nhắn dài ơi là dài gửi con trai và hồi hôp đợi chờ con giai trả lời, nhưng lần này con trai giận thật, có lẽ nào con trai vẫn giận con gái sao.? "đồ nhỏ mọn, đồ đáng ghét” nhưng con gái vẫn chằm chặp nhìn vào màn hình điện thoại, cứ bấm cho sáng lên rồi lại thở dài thườn thượt, 23h chuông phôn réo vang, bài nhạc dành riêng cho con trai, con gái mừng kinh khủng nhưng vẫn giả tảng lịch sự nghe máy.

 

Alo ai đấy ạ ?

 

Tớ đây.

 

Nghe giọng con trai tim con gái rộn ràng chẳng nói lên lời, hạnh truyen dam phúc như vỡ òa, chưa kịp trả lời con trai nói tiếp:

 

"Xin lỗi! Mấy ngày qua tớ có việc gấp không báo tin được, trời đất lạnh đấy cậu ngủ sớm đi đừng nghĩ suy nhiều nữa, đừng đọc nhiều tiểu thuyết giáo ảnh hưởng đến mắt " hai đứa trò chuyện say sưa mãi chẳng hết chuyện.

 

Cậu còn giận tớ không? ( con gái ngập ngừng)

 

Ơ giận gì cơ? ( con giai ngạc nhiên).

 

Thế có nhớ tớ không? Ngốc! Không nhớ gọi điện làm gì, ôi thôi để hôm nào gặp mình nói chuyện giờ muộn rồi cậu ngủ đi ( con giai chờ con gái tắt máy mới bỏ máy xuống), lòng con gái tràn trề hạnh phúc, kẻ ngốc nào đó chợt yêu đời thấy lạ! Con gái nhớ ra rồi, thì ra hai đứa giận nhau bởi vì con trai nhiều việc quên mất việc nhắn tin cho con gái nhắc nhở con gái uống thuốc, rồi lại vô tình nhắc tên ý trung nhân cũ trước mặt con trai làm con giai buồn, rồi chuyện nọ chuyện kia ( mà thật ra con gái diễn dịch lung tung) nổi cáu với con trai.

 

           Giờ thì con gái nhận ra rằng hóa ra con trai cũng quan hoài lắm, quan hoài cực kỳ ý, chẳng qua là không nói ra tiền tại con gái suy nghĩ quá nhiều, con giai đâu phải lúc nào cũng vô tâm, ôm chú gấu mà con trai tặng,đêm đó con gái ngủ rất ngon!. Sáng nay nắng đẹp, con gái vui lắm vì chưng hôm nay con gái được gặp con trai rồi, thế là con gái mỉm cười, nụ cười long lanh hạnh phúc. Có con trai dù cho mùa nào thì nó cũng thật tuyệt!

Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014

truyen sex - Tình yêu của tôi

Chuyện tình của tôi và em 
...... 
Tôi và em yêu nhau kể ra cũng được gần năm rồi đấy 
Yêu nhau nhiều như thế cứ tưởng 2 người gia tộc sẽ đến được với nhau truyen sex nhưng số phận phận thế cục không như nó nghĩ, trước đây tôi thường xuyên nghĩ ái tình là thứ gì đó rất đẹp, mọi thứ như đều màu hồng, hạnh phúc luôn luôn ở bên nó...nhưng đó cũng đồng cân là sự suy nghĩ đơn giản ở nó. 
Gặp nhau tình cờ tại căn phòng bé nhỏ của tôi , 
Tôi và em là một cặp đôi đẹp trong mắt nhiều người. Em là hoá viên sư phạm thùy mị nết na, tôi là anh kĩ sư công nghệ thông tin trầm nhưng hay ghen vì chưng tôi quá yêu em , tôi luôn muốn giữ em cho riêng mình 

7 tháng trước: 
Tự nhiên tôi thấy yêu em và tôi quyết định đưa ra ý tưởng hẹn hò với em,,tôi nghĩ mình sẽ đưa em đi dạo hồ tây, đi phố cổ,đây là lần trước hết tôi là người mở ra một cuộc hẹn bởi từ trước tới giờ tôi thường xuyên là người thầm kín , 
Hôm nay tôi mặc diện lắm ,tôi lục hết tủ đồ tìm bộ đồ mà nó yêu thích nhất tôi đứng trước gương ngắm nhìn bản thân mình. 
Tôi mở ra nụ cười tươi lắm , hẳn là tôi đang rất vui , không kìm giữ được nỗi vui sướng này tôi cầm điện thoại nhắn tin cho em: 
Tôi :Hôm nay anh mời em đi chơi nhé! 
......... 
Tại sao anh không trả lời tin nhắn em? 
........ 
Em Ừ! cũng được!.nhưng đi đâu 
Tôi : thế em muốn đi đâu 
Em : hay mình đi lăng bác xem lễ hạ cờ anh nhé 
Tôi : ok em 
Đúng 19h tối tôi có mặt tại cổng trường 
Alo: anh đến rồi 
ừ em ra liền 
Chúng tôi có một buổi tối thực sự vui vẻ 
Tình yêu đã làm chúng tao thay đổi 
Những ngày sau đó tôi và em đi chơi rất nhiều nơi tôi như 1 lái xe riêng cho em và rồi : 
Tại 1 gốc nhỏ của mái trường sư phạm tôi quyết định tỏ tình với em và em đã đồng ý yêu tôi à chúng tôi yêu nhau từ đây 
Lần trước tiên sau bao lần hò hẹn và đi chơi với em lần trước tiên tôi thấy vui và cười nhiều đến như vậy , lần trước hết cả tôi và em cởi mở kể cho nhau nghe những chuyện và về gia đình và về cuộc sống của nhau tôi thấy yêu em và thương em nhiều hơn . 
Chúng tôi yêu nhau 1 tháng , 2 tháng , 3 tháng ………7 tháng trôi qua thời gian trôi qua và chúng tao yêu nhau nhiều hơn nhưng cũng không ít lần bao biện vả , tạm biệt bao nhiêu lần nhưng chúng tao lại quay về bên nhau ( tính tôi hay ghen còn em thì quá vô tư không lo nghĩ vì chưng vậy mà chúng tôi hay xảy ra những chuyện như vậy )….. 
Thời gian cứ như vậy trôi qua chúng tao luôn ở bên nhau những ngày nghỉ mỗi tối chúng tao kể cho nhau nghe những chuyện trôi qua trong ngày ..nấu cho nhau những bữa cơm ăn và cứ như vậy cho đến một ngày …. 
Ngày 25 tháng 09 năm 2014 là ngày kỷ niệm tròn 7 tháng chúng tao yêu nhau chúng tao gặp nhau ăn cơm tôi và em đi chơi 
Tôi không ngờ rằng buổi đi chơi đó là ngày mà em sẽ nói lời chia tay. 
Tôi cũng không hiểu vì sao em lại làm như thế/chắc tại bởi em không hiểu được được tôi chăng 
Và em đã tạm biệt tôi thật,tôi muốn biết lí bởi chưng ,ngày ngày mỗi tới trường học tôi thường xuyên cố tình đi muộn để được thấy em để được gặp em nhưng em luôn tránh mặt tôi chặn số điện thọaị chặn zalo ,facebook và chặn mọi rợ ký ức trong tôi . 
Em đã nói với tôi những lời mà có lẽ tôi và em sẽ không bao giờ quên được , tôi biết em chỉ nói vậy để tôi buông em ra nhưng em đâu biết rằng tôi yêu em nhiều đến chừng nào làm sao nói buông là buông được chứ .. 
Không hiểu sao em lại làm vậy với tôi ? tôi đã đổi thay nhiều lắm mà 
Tôi đã yêu em nhiều hơn, đã quan hoài ,lo lắng em nhiều hơn.. 
Tôi yêu em và thời kì qua đi tôi chưa bao giờ nghĩ mình yêu em để lợi dụng hay gì đó mà tôi yêu em bằng vớ cả những gì tôi có … 
Nhưng em đã bỏ rơi tôi : 
Về nhà tôi khép cánh cửa vào với nụ cười đông cứng trên môi.tôi rầu rĩ liếc đôi mắt vào mấy tấm ảnh chụp chung giữa tôi và em , tôi ôm chúng đi ngủ. Rồi ngày qua ngày nó ôm theo nỗi thất vọng . Suốt ngày nó chỉ ở trong phòng, không cười, không nói, đôi mắt xinh đẹp kia giờ tiền hiện lên một nỗi buồn. Những ngày sau đó tôi la cà các quán rượu chỉ mong uống thật say để quên đi nhưng càng say tôi lại càng nhớ đến em nó học sa sút và hầu hạ như chơi muốn để tâm đến chuyện học 1 , 2 , ngày……..và 15 ngày trôi qua tôi tỉnh thì ít mà say thì nhiều càng say tôi lại thấy mình mỏi mệt hơn , có những lúc tôi muốn rời xa khỏi nơi này 
Tôi đã lấy hết gan dạ ra để nói với em rằng anh nhớ em nhưng tạo vật lại câu nói của nó là sự lặng im của em. em nhìn tôi văn bằng ánh mắt khác, tôi biết. tôi hiểu vì tôi mà em như thế,vì trước đây tôi đã gây ra bao nhiêu lỗi lầm với em và giò đây cái giá như mà trả là tôi đã mất đi em 
Tôi chỉ biết mỗi ngày lặng lẽ dõi theo từng bước đi của em trên zalo , facebook và hỏi thăm bầu bạn của em về em 
Giờ em thờ ơ hơn. em không còn cười với tôi nữa. Trong lòng tôi tràn ngập nỗi thất vọng. Tôi nhớ em nhiều lắm , tôi cũng đã từng yêu, Trước đây cũng vậy nó thường xuyên giấu giếm mình vào trong vỏ bọc mà tôi tạo ra. Một người hay cười, nói nhiều, biết trêu ngươi người khác nhưng đâu ai biết đó đồng cân là mặt nạ của tôi. Tôi không muốn người khác thương xót hại mình 
Tôi biết kết cục sẽ như vậy mà tôi vẫn muốn yêu 
Tôi thầm nói "Tam biệt HÀ NỘi! Tạm biệt em ! em sẽ là người anh luôn luôn yêu mặc dầu thế nào thì trong trái tim thường xuyên có một ngăn kéo chứa hình ảnh của anh.HẠnh phúc em nhé''. Những ngày tháng sau này tôi tự nhủ sẽ tiếp tục việc học của mình để anh thấy rằng dù rằng không còn có em bên cạnh tôi sẽ rất buồn…..em anh yêu em nhiều lắm , xa em anh nhớ em rất nhiều ..... 

Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

truyen sex - Cất tim vào trong ngăn đá

Cất trái tim vào trong ngăn đá



Author : Hạ Trang :D





Tôi khoanh tay tì lên lan can và gục đầu xuống đó. Người thả lỏng như truyen sex một con mèo con đang mệt mỏi sau ngày chạy dài từ nóc nhà này sang nóc nhà kia. Những cơn gió của ngày giao mùa thổi mạnh làm tóc tôi tung bay, rối mù mịt. Gió mùa đông chẳng bao giờ biết quan tâm, đồng cân ào qua từng đợt như gã choai choai thích trêu chọc con gái, hoặc thoáng nhẹ lướt đến độ qua rồi ta mới biết. Chẳng buồn đưa tay vuốt lại mái tóc, tôi nhìn về phía xa kia, ở nơi đó có ngôi trường học cấp ba tôi đã học.





Bốn năm trước, khi tôi vừa bước chân vào cánh cổng trường học cấp 3 được 2 tháng...



- Bà có biết nó không?



- Ai cơ?



- Huân hotboy đó! Sau đợt dành giải nhất cuộc thi hùng biện quốc tế đã trở nên ngôi sao sáng của ngôi trường học Trung Nam này. Thông minh, học giỏi, nhà giàu mà cái quan yếu nhất là đẹp trai. Chậc... tiền nhiêu đó ôi thôi đã làm cho nhiều trái tim các cô nàng độ 16-17 thổn thức. Một khuôn mẫu bạn trai mới ra đời, khác hẳn những gì mà danh thiếp hotboy điển trai nhưng đa tình pha chút đầu gấu khác ở trường này đã tạo ra. - Hà say sưa như một phóng viên đưa tin chuyên nghiệp.



- Trùi ui...  Tưởng gì hóa ra gỉ tường! Minh Huân ngồi trên bàn tui chớ gì? Không quan tâm lắm.



- Có mà với cũng chả được! - Hà bĩu môi.



- Không quan tâm lắm bởi nó với cũng chẳng được mình ấy chứ! - Tôi phá lên cười trêu lại.



- Xì... Bà có quá tự cao không Giang?



- Tui thì kiêu ngạo có thừa rồi. - Nói thật ra thì không phải tôi tự phụ gì đâu, đồng cân tại vì đối với tôi, chẳng có ai là hotboy ngoại trừ bố.



day la noi dung footer**



Vênh váo. Tự cao. Đấy là hai tính từ tôi dành cho Huân khi lần trước tiên nhìn thấy. Tôi vẫn còn nhớ góc sân bóng rổ. Đứng từ gác thượng gia đình  chung cư tôi ở nhìn rõ lắm. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về, nước mắt đồng cân túc trực trào ra nhưng gió lại ngay tức khắc làm khô nhanh chóng. Cảnh Huân đi bóng, cười hớn hở và huých vào tay tôi đau điếng khi cậu ta ghi điểm với cú ném từ khá xa... Nhưng giờ đây vớ cả đã khác. Huân không còn ở đây đã ba năm. Tôi cũng sắp trải qua hết thời sinh viên đủ màu sắc của mình.





Chẳng biết sao chúng tôi lại có trạng thái thân nhau. Thân tới độ cậu ta đến nhà tôi ăn cơm là một chuyện tuyệt phẩm bình thường. Cũng có trạng thái là do lần cuối cùng tôi dám ngáng chân cậu ta trong căn tin rồi giương mắt lên bảo:



- Đói quá, hoa mắt nhìn nhầm, chân lại mỏi lên duỗi nhầm lúc.



Và cậu ta buộc phải trả thù bằng cách cứ tan học là kéo tôi đi xềnh xệch xạc suốt mấy ngày.Tôi bị kéo đi được một đoạn là chạy thoát để cậu ta phải đổi theo nhanh như gió. Vài bữa như thế, rồi mệt, rồi lại rủ nhau ngồi bệt xuống vệ cỏ nào đó, buôn dưa lê cho tới khi chán thì về.



Thế mà Huân lại đi. Học xong lớp 10 thì cậu ta phải vào Sài Gòn học. Tôi vẫn cười, vẫn đánh cậu ta khi ở sân bay và nhận lại những cái huých đau điếng. Những bản nhạc trẻ vui nhộn của những ca sĩ mới nổi không đủ để xoa dịu nỗi lòng và bao nhiêu tháng ngày sau hôm chia tay đó. Minh Huân ra đi để lại một trên dưới trống trong lòng tôi, một trên dưới trống lổng rõ ràng, nhưng hễ thanh thoát để suy nghĩ thì nó cứ rộng hoác và sâu hoắm dần.



Tôi không yêu nhưng nhớ. Không giận nhưng buồn. Không ghen, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh trên facebook cậu ấy ôm ngang eo một cô bạn cùng trường, thì tôi thấy tim nhói lên một cảm giác khó tả.



Huân vẫn chat yahoo, facebook với tôi đều đặn hai tuần một lần. Ba năm học ở Sài Gòn xa xôi nhưng Huân vẫn xen vào cuộc sống của tôi như vẫn rất gần. Chỉ có điều, chẳng còn ai mua kem rồi quệt lên mặt tôi mỗi sáng học thêm toán và cũng chẳng còn ai nhảy chồm chồm lên khi tôi thông báo một tin sốt dẻo lãng nhách của mình...





Sáng sớm hôm sau.



Trời đông lạnh quá! Những tia nắng ít oi còn vương lại không đủ sưởi ấm cho tất cả. Tôi thu người lại trong chiếc áo dày cộp. Nhưng chẳng ăn thua gì. Bờ vai tôi vẫn run lên từng đợt khi những cơn gió buốt lạnh hờ hững lướt qua. Bởi đâu đó đồng cân cô đơn thuần là cái lạnh thiên nhiên. Đơn giản bởi chưng lòng tôi cũng chẳng ấm áp gì hơn thời tiết lúc này.



Tôi như một bông hoa thiếu nắng, rũ rượi.Mỗi khi đông đến, tôi tự mua khăn len, tự mua mũ len, mua cả căng thẳng tay thật ấm. Tôi tự nhủ sẽ cất trái tim mình vào trong ngăn bần tiện của thiên nhiên, sẽ một mình vượt qua cái giá lạnh của mùa đông, không cần ai cả!



Tiếng nhạc chuông phôn của tôi bỗng rung lên từng hồi trong túi áo.



- Gì đấy? - Tôi nhấc máy khi thấy tên người gọi, là Hà.



- Nó về! Huân nó về đây rồi! - Giọng Hà sang sảng cất lên trong không gian im ắng lạ kỳ ở đầu dính dáng bên kia.



- Ừ! - Tôi thấy trái tim mình rung lên từng đợt, cảm xúc như vỡ òa trong quýnh quýu họng.



- Ờ...ờm.... Huân đã về, thằng Kiên nói với tui là nó có dẫn theo bạn gái. Tý nữa họp lớp nha bà, mà bà đang ở đâu???



- Chỗ cũ thôi.



- Là chỗ nào? Mà sao nghe giọng bà kiểu gì ý?



- Ừ... Đang ở chỗ bí mật... Thôi tí ti nữa tui gọi lại nhé...



Tôi nghe giọng mình trượt tận đâu xa lắm. Cố cố gắng không để những giọt nước vô cớ trào ra, tôi quệt bỏ bít tất cả và tắt telephone nhanh chóng. Gió thổi to hơn và cơn lạnh quay quắt khiến tôi giữ chặt chẽ hai vạt áo khoác mỏng.



Huân đã về. Có dẫn theo bạn gái. Đó không phải là việc của tôi, nhưng có cái gì đó nghèn nghẹn trong tim. Lúc lắc cái đầu để xua đi những suy nghĩ bít tất vẩn ấy, tôi quay người lại và định bụng sẽ về phòng nằm một tẹo rồi đợi Hà đến đón đi họp lớp.





7.00 pm...



Mái tóc đen nhánh. Áo sơ mi trắng bên trong chiếc áo khoác da màu đen, giày cánh trắng và một nụ cười. Tôi khựng lại. Những giọt nước mắt vừa cố kỉnh ngưng lại nhưng vẫn dâng đầy trong mắt, từ từ trào ra, thi nhau trào ra, đua nhau trào ra không kìm nén nổi. Tôi lấy đại hít vào trong và quệt nước mắt. Gió rít qua làm tôi rùng mình vì lạnh. Tôi ghét mùa đông, vì phải mặc đủ ấm để khỏi ốm, do phải một mình chống lại những cơn gió lạnh tăm căm, những cái rét thấu xương thịt, mà chẳng có đến một bàn tay rét mướt để siết chặt chịa tay mình.



- Mọi người đâu hết rồi? - Tôi hỏi to, giọng như muốn vỡ ra. Mà nhìn đi nhìn lại thì cũng chả thấy ai ngoài tôi cả cậu ta trong nhà hàng này, kể cả hà khi nãy còn đứng đằng sau tôi giờ cũng không thấy mày mặt đâu.



- Họ chưa đến. - Giọng nói này đã ba năm rồi tôi chưa được nghe, nhưng giờ đây, nó truyen heo vẫn quen thân như ngày nào.



- Ờ... mà bạn gái đâu?



Huân vẫn cười, đi lại gần về phía tôi. Rồi đột ngột choàng tay ra ôm gọn tôi vào lòng. Cười nhẹ.



- Từ bây chừ bà sẽ là bạn gái của tui. Làm bạn gái tui nha?



Tôi cảm thấy mùa đông năm nay thật khác, nó ấm áp hơn những gì tôi tưởng tượng. Và có lẽ từ bây giờ, tôi sẽ yêu cái lạnh của mùa đông. Đông... vốn lạnh phải chăng là thuốc thử để liệu chừng rằng bên nhau, tim ta sẽ còn đủ ấm, ái tình ta có còn đủ nồng nàn? Một chút lạnh đầu đông đã len vào tôi, để thổn thức những rung động thật khẽ, thật dịu dàng. Mỉm cười hạnh phúc, tôi nói nhẹ:



- Ờ!



Mùa đông năm ấy, giữa dòng người tấp nập, hai trái tim đã tìm thấy nhau!

Thứ Ba, 23 tháng 9, 2014

truyen sex - Dưới dàn đậu đũa

Đã từ rất lâu đời nơi đây - miền đất này luôn um tùm phim sex những loại thân dây leo xanh muợt.
Đậu đũa…..
Đúng ! Đậu đũa, loại cây mà nhiều người nó không quý chớ chi gì ngoài những đồng bạc lẽ, nhưng, với tôi thì khác.
Đậu đũa….
Và còn hơn thế nữa. Nó đã giúp làng tôi, nhà tôi, và chính thị tôi có những miếng cơm manh áo qua ngày.
Đậu đũa….
Tôi yêu đậu dải áo nhưng thoáng chút giật mình tôi nghĩ lại.
Đậu đũa…..
Tôi hận nó.
Tôi thông thoáng buồn cả đời.

day la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footer**


Tôi là đứa con xa nhà. Xa quê đất nẻ những mới trẻ thơ vui đùa, những luống đất dấy lên một quy hàng giàn cháy nắng, những con kênh nối dài xanh tận ngõ – nơi mà tôi hay nghịch đùa cùng thằng em nhỏ mỗi lần đi tắm sông chạng vạng.
Khu đất ấy buồn lắm, tối sập đến nhà nhà đều khít cửa, ánh đèn tắt rụi. Nhà nào đó, không kêu vang, không chút động tĩnh, giấc ngủ chập mạch chờn theo những mùa lúa lên đồng.

Quê tôi nghèo lắm, cả làng ngày có hai chén cơm là vui mừng hết cỡ. Họ phải tần tảo sớm truyen sex chiều trông khổ nặng nề.
Tôi cũng không quên một dạng hình của người mẹ hiền niềm nở khi bội thu vài bạc lẽ từ giàn đậu dải áo sau hè. Tôi lại càng không quên ánh mắt của thằng Út em tôi chạy lon xon khắp xóm khoe rần rần "nhà tao mới trúng đậu”. Cầm ít chỉ trên tay mẹ tôi mặt nhăn nhúm lại lo đủ điều, thuốc trừ sâu, hạt giống mùa tới, sạp gạo nhà kêu lọc cọc. 
Lúc đấy, tôi bắt gặp được ánh mắt của mẹ tôi đang nhìn hai anh em.

- Thằng Út dép cũ rồi, để mẹ mua cho đôi mới.

Thời ấy, tôi thật con trẻ và len lách chút trẻ con. Tôi dỗi hờn khăng khăng không chịu, đòi văn bằng được đôi dép mới giống Út. Tôi sử dụng dằn dưới đất đòi cho được…đòi cho thấu…đòi hết nước mắt của mẹ khi trên tay còn vài đồng nhỏ.
Tôi nín lặng khi mẹ tôi ngã đè lên người của Út.
Tôi hoảng loạn đứng dậy, hai anh em khóc đua đòi mẹ tỉnh dậy. 

Lúc mẹ tôi nằm trên giường bệnh không làm được gì một thời kì dài, tôi phải thay vớ cả. Ba tắt nghỉ do bom đạn thời ấy thành thử tôi phải vừa làm cha, làm mẹ, làm anh, làm bạn với thằng Út em tôi.
Lúc ấy, tôi chững chàng và ngấm ngầm ra nhiều điều, buộc lòng cắn bụng tôi phải mưu sinh.

- Anh Hai ! Xem em bắt được con chuồn chuồn nè, đẹp không ? Người ta nói đây là con chuồn chuồn Bà đó.

Thằng Út vô tư ngồi dưới giàn đậu đũa khoe mẻ với tôi đủ điều động về con chuồn chuồn vô tích sự kia khi nhà lại sắp hết gạo.
Tôi không nói gì tiền biết đi tỉa lá trên giàn một quy hàng dài. Mặc kệ xác Út, chơi chuồn chuồn chán rồi thì nó sẽ thôi. Nhưng ai ngờ ….

- Á trời đất ơi ơi đau quá ……………

Chuồn chuồn cắn rúng biết bơi – không biết tự bao giờ sáu chữ ấy lại trở nên thân thuộc với làng tôi như thế. Và cái đau đớn đấy được em tôi thử và ghi nhận.
Lại đến mùa hai anh em chúng tôi nao nức bước ra giàn. Trái ấy xanh lắm nhưng chút đỉnh nhạt nhạt treo lũng lẳng trên giàn. Chúng nheo nhút, chăm chít giành lấy chỗ để ra quả - điều động đó lại càng làm cho anh em chúng tôi thêm nở dạ.
Những cánh dài suông đuột ấy trông bắt mắt với những mối manh lắm. Hai anh em sốt cả ruột khi khiêng hơn năm cây mệnh ra chợ bán. Trên đường, Út luôn luôn miệng rồi còn đỏng đảnh  đòi đủ chuyện

- Bán xong, cho em tiền mua bánh bò ăn nhe Hai, nhe ?

Tôi kéo sụp cái nón kết xỉn màu đã đâm ra cứng lại trên đầu.

- Mẹ bệnh không thấy sao Út, mua thuốc cho mẹ nữa. Để mùa sau anh mua cho.

Nó giậm chân nhỏng nhẽo với tôi

- Lần nào Hai cũng nói vậy hết, biết bao lăm là mùa rồi.

Tôi cắn bụng lầm lì trích ra vài xu lẽ mua cho thằng em bướng bỉnh một góc tư bánh bò nướng ngon bất tỉnh trời. Tôi thèm lắm
Út không quên mời tôi nhưng tôi nhích môi rồi lẳng lặng cho nó ăn đã thèm.

Tôi còn nhớ, trưa hôm ấy. Tôi ra sau hè trốn ngay vào giàn đậu đũa, đậu đũa cọng dài kia lại ra, mùa lại đến rồi. Tôi chăm chăm nhìn vào bọn chúng rồi loé ra những tia cảm xúc.
"Mùa lại đến mùa, hết mùa rồi lại sang mùa, nhà mình vẫn vậy, thằng Út vẫn thèm bánh bò, đôi dép lại cũ, sạp gạo lại kêu”.
Tôi gối đầu nghĩ đến hình ảnh người mẹ nằm la bại liệt trên giường. Thằng em khờ chưa từng chạm tới sách vở khi đã mười mấy tuổi đầu.

"Không trạng thái cả đời sống chung với đậu đũa”.

Và như thế tôi quyết định bỏ xứ lên thành thị tìm việc làm, cầu hi vọng mai này nhà ta không còn cảnh đậu dải áo thay cơm.
Trước ngày đi, Út biết tôi thích nhất ăn ốc. Nó không ngại tìm ra đồng lúa nhà bác Rô mà tìm những con to nhất, bụ bặm nhất.

Tôi và nó ngồi dưới giàn đậu dải áo nói xiết bao điều. Nó vẫn còn nếp bắt chuồn chuồn chơi. Nhìn Út tôi thương xót nó nhiều, đáng lẽ giờ đây em tôi phải ngồi dưới mái trường với sách vở tinh tương.
Cánh chuồn chuồn có nhiều đốm nâu đen, chập chờn, tinh mỏng rất đẹp hay phăng chờn vờn dưới giàn đậu đủa nhà tôi là chuồn chuồn Bà mà Út nhà tôi rất thích và hay gọi.

Tôi ngắm ngiá năm lần bảy lượt giàn đậu đũa, tôi nghĩ chắc sau này cũng nhờ cái giàn xanh mơn mởn này mà Út và mẹ sẽ sống tạm thời được trong khi chờ số chỉ tôi dành dụm gửi về.

Chắt nịt … gắng bậm môi hứa với lòng sẽ có ngày tôi ngồi dưới giàn đậu dải áo này và xoè tiền triệu cho mát tay.

Tôi buồn lắm khi nhìn khăn gói mẹ xếp sẵn cho tôi chỉ vỏn vẹn vài ba bộ đồ quen thuộc, mẹ tôi xoa đầu nước mắt lưu luyến bờ vai

- Thằng Hai ráng lên ! - Chỉ nhiêu ôi thôi nhưng tôi hiểu từ lòng người mẹ bệnh hoạn ấy nhiều lắm

Út đứng ngay mép cửa buồng, tay cầm tộ tù và kho. Tôi biết không phải ai trong xóm này cũng đều làm được một tộ tù và kho tiêu thơm ngon như Út nhà tôi. Tôi cứ trêu nó hoài.
Nụ cười, ánh mắt tinh nghịch chẳng thể lẫn lộn với ai của Út nhà tôi sao hôm nay lại không thấy đâu mất. Nó đượm buồn, bíu ríu rồi lăn dài hàng phục lệ nhìn tôi. 

Tôi xót xa ……

Nín lòng, kiềm cập lắm tôi mới nuốt nổi những con ốc vào trong lòng. Tôi không dám khóc do sợ làm mất hình tượng người anh mạnh mẽ đầy nghị lực trong lòng của Út. Tôi lại lần nữa nuốt lệ.
Tôi quẫy ba lô đi ra đằng xa, cánh đồng lúa là nơi giao giữa nhà tôi và đường đi ra chợ. Út chạy tới nép ngay cửa nhà nín lặng mà lệ cứ tuôn nhìn bước chân tôi. 
Tôi chậm rãi từng bước, không dám đi nhiều. Tôi sợ nhiều thứ ….nhất là đứa em khờ vẫn chưa hết khóc, đứa em ấy lại hậu đậu và quá trẻ con, dầu vậy tôi vẫn muốn giữ hình ảnh đó mãi.

Bất chợt, tôi quay lại. Út vượt băng đảng qua cánh đồng lúa, tay với với lên cao ngoắc lấy tôi

- Anh Hai ơi, anh Hai ơi !

Chiếc áo lấm lem lọ đang nằm trên người Út đang cố gắng cực kì giẫm lên những bụi lúa mới ra bông để đến nơi tôi đang dừng lại. Chân Út nghe xột xoạc vì nước đồng âm ẩm.
Tôi cố nín lặng, tôi khoác tay ngược lại như truyen dam bảo "Út hãy về đi, ra đây làm chi ?”
Nhưng ngoan cố thằng em khờ của tôi không nghe lời cứ vòn vọt lao xầm xầm.
Tôi sợ không cầm được lòng thành ra cắn môi chạy đi ra hướng chợ.

Út thấy tôi chạy đi thành ra lại cố hơn nữa đuổi theo tôi, vẫn luôn miệng gọi :
- Hai ơi, Hai ơi, chờ em với…..

Tôi chạy được đằng xa, mệt lừ, tôi lặng mình vào bụi cây tre làng óng ánh. Lén mắt nhìn lại. Tôi thấy Út khóc nhiều lắm. Út lã người

Út đứng giữa cánh đồng.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng tôi lớn nhanh như thổi. Tôi may mắn được khấm khá lên, may mắn nhờ gặp được người tốt bụng. Họ giúp tôi vừa học vừa làm cho nên bây giờ tôi đã là một nhân viên văn phòng sau bao ngày khổ thân luyện.
Bao năm qua, tôi thường xuyên viết thư về cho Út và mẹ. Lần trước nhất gửi về thì hơi nặng nhọc do gặp phải lạc đường, lạc chổ. Đến khi đến được nhà thì Út lại không biết chữ để đọc.
Tôi bắt Út phải đi học thật nhiều thật nhiều vào. Như tôi, tôi muốn Út sau này được như tôi để thay phiên thờ phụng mẹ già.

Gắng lắm, Út mới bắt đầu ê a được vài chữ cho tôi. Bức thư nó gửi cho tôi, tôi còn nằm lòng và xếp vào trong ví man di lúc.

"Anh 2 ơi. Em út nè, giạo này mẹ đỡ bịnh hơn ròi. Tiền thán chước 2 có gửi dề cho em còn dư nhìu lắm, 2 đừn gửi nữa nhe. À, khi nào 2 dề vậy, sau từ lúc đi tới dờ không thấy 2 dề tiền toàng gửi ấu thơ thôi, em và mẹ nhớ 2 nhìu lắm. Ờ, còn nữa. Đậu đũa lại trún mùa, mẹ có buộc vài bó cho 2 đó, 2 nhớ ăn nghen”.

Tôi đọc xong thư lại phì cười, liếc mắt sang nhìn những bó đậu dải áo kia. Những sợi đậu thật quen, vẫn như xưa. Nó làm tôi nhớ lắm nhớ nhiều lắm. Tôi ôm ấp lòng viết một lá thư gửi Út báo tin sắp về thăm quê.

Còn nhớ rất rõ ngày hôm ấy là ngày Chủ Nhật không nắng. Còn vài giờ nữa thôi là tôi lại được về với Út với mẹ với giàn đậu đũa.
Tôi cồn cào, nôn nao xen chút hồi hộp vô cùng. Không biết rồi ra quê hương tôi sau bao năm sẽ như thế nào, chắc sẽ có thay đổi.
Xe dừng trước chợ, tôi phải lội bộ vào trong. Ngang cánh đồng ấy, nơi mà Út đã không ngại băng đảng ngang qua để chạy theo tôi. Giờ nó đã lên bông lần nữa.

Nào đồ ăn, nào thức uống, có cả thuốc, cả đồ chơi, điện thoại tôi nặng tay xách về. Lòng ngậm nghĩ Út và mẹ sẽ vui lắm.

Nín thở……

Tôi lịm nhìn căn nhà cũ nát ngày nào giờ vẫn vậy, mái hiên lụp xụp, rách nát. Bóng đích mẫu chẻ củi trước sân sao giờ mất tăm, bé Út nhà tôi đâu sao không ai ra đón tôi, mọi rợ thường nó hay nghịch ngợm trước nhà lắm mà.
Tôi hạ nhiệt, rón rén bước vào nhà. Đồ đạc vẫn còn nguyên lành tất cả. Tôi nở nụ cười khi thấy và vui chẳng thể tả khi thấy một mâm cơm được dọn lên sẵn như đang chờ tôi về cùng ăn. Tôi lại như được sướng cả ruột khi thấy trong mâm cơm đấy có cả món ốc kho tiêu.
Tôi nhích lại gần ….nhưng …..ôi …sao….mâm cơm ấy đã bốc mùi, lên rêu hôi ẩm.
Tôi thấy hơi buồn buồn chọt dạ. Tôi đoán chắc mẹ và Út không ở đây thì phải ở sau giàn đậu dải áo rồi. 
Một bước …hai bước…bước thứ ba.
Tôi lạch cạch bước chân vội hỏi cho mẹ và Út thật ngạc nhiên ….

- Mùa này đậu lại trúng hả Út ? Hì hì ….

Đúng là lần này đậu trúng mùa thật rồi. Nhưng sao đập vào trong mắt tôi là hương khói nghi ngút dưới giàn đậu đũa.
Hình ảnh mẹ tôi như muốn ngã quỵ xuống đất, khóc lóc vang trời đất ơi lại tiến thẳng vào trong tôi. Tôi sững sờ bỏ bọc đồ xuống chạy đến đấy.

…Thì thấy nấm mồ mang tên thằng bé nhỏ!

Gió như tát vào mặt tôi, mắt tôi mờ ảo, tôi suy sụp tinh thần. 
Mẹ tôi đã thấy tôi….

Nhìn nấm mồ còn ngun ngút mùi nhang tôi lịm người đi, nước mắt tôi chưa hiểu điều gì lại chợt đổ xuống.
Đúng là Út của tôi rồi ! Hình của Út nhà tôi in trong tấm bia kia mà.
Tôi gắng gượng kéo mẹ vào tôi, mẹ tôi thêm kêu la….

Không như thói quen hỏi tôi ra sao, mới về có mệt lắm không. Mẹ tôi lại nói :

- Út chết rồi, tắt hơi rồi !

Tôi lắc đầu không xiết, tôi không tin sự thực này. Tôi nhào đến dúi dúi đầu vào mộ

- Mẹ ! Sao ? – Tôi không thành lời được

Mẹ tôi mắt chảy, thịt nhăn, đau thắt cả cổ

- Cách đây hai ngày, trước khi biết tin con về. Em con….nó…nó…nói là qua cánh đồng nhà bác Rô bắt tù và về kho tiêu để đãi anh Hai ăn…nhưng không may…nó bị….rắn cắn không ai hay gì. Nằm trèo veo bên đồng…. đến khi bác Rô phát hiện thì ….

Vỡ đáng lẽ mâm cơm ban nãy tôi mới biết được đủ thứ chuyện

Ác……..

Trời thật ác với em tôi, với cả tôi. Phải chi … giá mà tôi không thích ăn ốc thì không phải ngồi đây ê a với nấm chiêu tập vô hồn này.

Mộ em tôi được chôn ngay dưới giàn đậu đũa, nơi có nhiều kỷ nịêm của hai anh em tôi, của cả nhà tôi. 

"Út ơi, mùa này đậu trúng quá kìa sao em không lấy thúng ra hái hả ? Lỡ bị trộm thì sao, sao em cứ nằm im ru dưới nấm đất kia chứ, đáp anh đi Út ơi”

Nhìn sợi đậu treo tòng teng, thò xuống chiêu tập em tôi, tôi vừa thấy thương xót vừa thấy hận vô cùng. Đậu nan hoa ơi ! cả đời này sao kiếm lại được một thằng em tinh nghịch của tôi được. 
Cầm lấy bóp tiền tôi móc ra quy hàng trăm tờ lớn, giờ đây tôi dư sức với lời hứa năm xưa, "xoè chỉ triệu dưới giàn đậu đũa”. Nhưng càng nhìn thăm thẳm vào chúng tao thấy chúng thật vô nghĩa. Phải chi chúng có thể mua lại được em tôi.

Nằm cheo leo nơi này, Út nhà tôi sẽ không sợ nắng sợ mưa nữa, mãi mãi và thiên thu giàn đậu dải áo tươi xanh này luôn bao phủ và chở che em ấy. Cầu hi vọng đậu đũa đừng bỏ Út ,bỏ cả làng này mà đi.

Đôi lúc, tôi cũng bắt gặp được có những con chuồn chuồn Bà kéo đến nấm mộ Út nhà tôi đập cánh liên hồi.

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

truyen sex - Chat với người lại

Đã đến lúc chia tay. Tôi trước giờ chưa bao giờ cho ai facebook, nhưng thật sự lại rất muốn gặp lại cô ấy. Chưa nói mà cô ấy đã mở lời.



Người lạ: Mình trước giờ chưa bao giờ truyen heo cho ai facebook. Người ta cho mình thôi, nhưng cho rồi mình cũng không add. Haha...

Tôi: Mình cũng vậy đó. Mẹ dặn không được cho người lạ.

Người lạ:  Hôm nay ai sẽ thua?

Tôi: Thua là như thế nào?  

Người lạ: Là cho địa chỉ để liên lạc trước.



Bảo là cô ấy nhỏ tuổi hơn, nhưng lại không kém tinh ranh hơn tôi chút nào. Cô ấy dọa tôi sẽ out mấy lần, vậy là tôi ngốc nghếch đưa địa đồng cân yahoo. Bạn trên mạng không phải dễ tìm, đối với một cô gái thú vị như vậy, tôi bít tất nhiên không thể để tuột mất.



Suốt những ngày sau đó thường xuyên lên yahoo để chờ cô ấy add. Thời buổi này yahoo đã khuyết điểm thời rồi nhưng đối với bạn trên mạng chưa hề biết mặt nhau thì đó là một bức màn che giấu đầy lí tưởng. Một ngày... Rồi lại hai ngày trôi qua... Có lúc tôi nghĩ mình đã bị lừa rồi. Dù sao cô ấy cũng đâu phải là người đơn giản, cũng đã từng nói chưa bao giờ kết thân ai gặp trên Chat với người lạ mà. Nếu như vậy thật thì tôi cũng chẳng biết là thành thử cười mình hay trách mình nữa. Đáng cười bởi vì quá ngốc nghếch chờ một người mà không biết là ai, tên gì. Đáng trách là sao hôm đó không một mực đòi cách liên lạc, nếu không nhầm thì cô ấy có vẻ cũng muốn gặp lại tôi. Ôi, tiếc quá... Một tuần sau, theo nếp mở mạng lên yahoo thì thấy một tin nhắn off, từ một cái nick lạ rất dễ thương, haxenia.



Haxenia: Anh M ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii



Có trạng thái là ai được nhỉ? Cô ấy ư? Chắc không phải, cô ấy không bao phim sex giờ chịu gọi tôi là anh đâu. Có lẽ là ai đó người quen. Tôi trả lời:



Me: Ơi, ai vậy?

Haxenia: Mạng em bị chậm. Tại sao?



Tôi cũng biết thành ra cười hay mếu nữa. Hay người này nhầm tôi là thợ sửa máy tính?



Me: Cáp quang bị đứt, ai cũng chậm cả. Yên tâm đi, mấy ngày sau sẽ nhanh lại.

Haxenia: Sao anh không đi nối?



Tôi phá lên cười, đến giờ thì tôi khẳng định Haxenia đích thị là cô bé đó rồi. Đợi mấy ngày cuối cùng cũng có kết quả, trời đất không phụ lòng người. Sau một hồi triết lí phục, Haxenia cũng đồng ý gọi tôi là anh. Tôi chưa bao giờ thấy một cô bé nào ướng bướng như vậy. Cô ây bảo bởi vì không có anh trai nên có trạng thái gọi là anh được chứ do có chị gái nên chẳng thể gọi ai là chị, đến chị cô ấy haxenia còn không gọi nữa là. Tôi quả thực hết cách! Sau khi có được mail của Haxenia, quá dễ dàng cho tôi để tìm ra facebook của cô ấy. Nhưng đối với cô gái này quả thực không đơn giản chút nào, tường nhà không có chút thông suốt tin, ngay cả trai hay gái cũng chẳng thể tìm ra.



Me: Facebook em đây phải không?

Kèm theo đó là một cái link

Haxenia: Haha... em biết anh sẽ làm như vậy nhưng đáng tiếc là lần này anh vẫn thua. Tài khoản đó em không dùng lâu rồi, còn bây chừ thì em đã có facebook anh.

Me: =.='



Tôi thật không biết phải làm sao, cái mặt y chang như cái icon thôi. Vậy ngoài tuổi của em thì tôi còn biết gì chứ. Hỏi thì chắc chắn không nói rồi, vậy thì nếu tôi muốn gặp, làm cách nào để tìm ra chứ. 



Người bạn gái mà tôi có chút tình cảm khác thường trên mạng vẫn thường đi ngủ vào lúc 11h. Có lẽ là con gái bình thường ngủ 11h là hợp lí, gia tộc chừng như phải gìn giữ nhan sắc. Nhưng mà vào cái giờ đó thì nick của Haxenia mới bắt đầu sáng. Tôi không biết cô gái này còn có điểm gì không đặc biệt nữa không.



Me: Sao em onl muộn vậy?

Haxenia: Bây giờ mà muộn á? 11h mới bắt đầu tối mà. Mấy giờ anh ngủ?

Me: Khoảng 2-3h

Haxenia: em chắc 1h thôi.

Me: 1h đối với con gái thì không thôi đâu

Haxenia: Ai bảo em là con gái.



Tôi là anh hùng bàn phím, ngoài đời nhát gái bao lăm thì lên mạng mạnh bạo bấy nhiêu. Nhưng mà Haxenia thì không cho tôi cơ hội đó. 



Môi ngày đều trôi qua như vậy. Hàng ngày nếu may mắn có trạng thái gặp Haxenia vào buổi truyen heo trưa, khi man di người đã ngủ. Còn không có thể đợi đến 11h, chắc chắn nick cô ấy sẽ sáng. Con gái theo suy nghĩ của tôi trước người khác giới sẽ e ngại hoặc kiêu căng. Nhưng Haxenia thì không như vậy, mỗi lần cô ấy online, nếu thích nói chuyện sẽ chủ động buzz tôi. Không bao giờ chờ tôi nhắn tin trước dù cho có muốn nói chuyện đi nữa như những người khác. Haxenia khác với những cô gái tôi đã gặp. Cô ấy có tính cách rất thú vị và lạ lùng. Có lúc thì già dặn như một người phụ nữ tuổi trung niên, có lúc lại như đứa trẻ thích nuông chiều. Khi thì nữ tính chất dịu dàng, lúc lại khiến tôi nghi ngờ cô là con trai. Điều tôi tin tưởng duy nhất để thi thể định giới tính chất là Haxenia đặc biệt sợ ma. Cứ nhắc đến ma là cô ấy ngay ngay tức thì buzz tôi, bảo còn nói nữa sẽ giận. Haha.. Chọc thì sợ cô ấy giận mà điều động đó lại là thứ độc nhất vô nhị tôi có trạng thái đem ra dọa Haxenia.  



Tôi không phủ nhận là hàng ngày mình vẫn trông chờ để được gặp cô ấy, nhưng nếu nói là thích thì chắc là không thể khẳng định. Với lại, đối với người bạn gái kia, có thể gọi là gì?



Me: Nếu sau này anh muốn gặp em thì sao?

Haxenia: Em thích mùa đông.

Me: Tại sao? 

Haxenia: Vì mùa đông em sẽ mặc áo quần rất đẹp. Haha...

Me: Anh có thể sẽ đi xa lâu lắm.

Haxenia: Trước khi anh đi, em sẽ gặp anh một lần. Vào mùa đông, nhưng không biết mùa đông năm nào.



Tôi hốt nhiên cảm thấy xa xôi. Thành phố mùa đông rất lạnh, gió từ biển thổi vào khiến tôi tê cứng. Haxenia mà tôi nghĩ là một cô gái cương cường nhưng mỏng manh. Sẽ đứng trước biển, nhìn bầu trời cực kì vọng. Thu tay vào túi, rụt cổ vào khăn, tóc bay biến trong gió. Cô ấy sẽ mặc một chiếc áo khoác dày, màu sắc sặc sỡ, nổi bật trong tiết trời ảm đạm. Nhưng gương mặt em sẽ không tươi tắn như vậy. Haxenia sẽ không vì mùa đông đã đến mà cười rất tươi. Tưởng tượng đã thấy cô đơn quá đỗi. 



Tiết trời đã vào thu. Những cơn mưa bắt đầu rải rác. Đã một tuần rồi tôi không gặp Haxenia, hằng ngày cứ đến 11h lại ngồi đờ đẫn trước màn hình máy tính nhìn cái nick tối đen. Mưa rơi tí ti tách ngoài sân. Trống vắng đến tột cùng. Một hai ngày có trạng thái cho là thói quen mất đi. Nhưng đã một tuần trôi qua, tôi ngập ngừng nhận ra rằng đó là cảm giác nhớ nhung. Đợi cô ấy một tuần, quen cô ấy một tuần, nhớ cô ấy một tuần. Tình cảm của tôi lại yếu mềm vậy sao? Cũng đồng cân là bạn trên mạng. Hơn một tí là khách qua đường, tôi lấy cớ gì để thương nhớ một người xa lạ.  Đoạn chat lần đầu tiên tôi gặp Haxenia trên Chat với người lạ vẫn còn lưu trong text. Trước đây chưa bao giờ làm như vậy, không hiểu tại sao đối với cô ấy lại muốn lưu giữ vớ cả. Tôi không bao giờ tin vào cái gọi là tình yêu sét đánh, nhưng không thể phủ nhận rằng tôi đã bị Haxenia cuốn hút từ phút đầu tiên. Tình cảnh này có thể gọi là gì?



Nghĩ đến đây lại tự hỏi bản thân mình. Nếu cô ấy vĩnh viễn biến mất thì sao? Lồng ngực đột nhiên ưu tư trĩu nặng. Mỗi đêm tôi sẽ đối diện với màn hình máy tính, nếu đọc hết tin tức sẽ lên youtube xem cái gì đó rồi ngủ. Trong đêm tối chán nản và nhạt nhẽo. Sẽ không náo nức đăng nhập yahoo xem Haxenia đã lên chưa. Sẽ không nghe thấy tiếng "giọt nước" - theo như Haxenia nói mỗi lần tin nhắn đến. Sẽ không ngồi đếm từng giây rồi đoán xem Haxenia bữa nay thế nào, có mệt mỏi gì không. Và quan trọng nhất là không được gặp cô gái mà tôi đã lỡ đặt quá nhiều tình cảm rồi. Tôi còn chưa biết tên em. Không cần phải hứa hẹn gì với tôi, chỉ cần cho tôi biết em có quay lại không, sẽ phải chờ đến bao lâu. Và nếu như em không trở về nữa, làm ơn hãy để lại một cái tên. Để sau này đang bước vội trên đường có nghe ai đó khẽ gọi sẽ đột ngột dừng chân, nhớ ra rằng mình đã từng có một cuộc tình như thế.



Ngày hôm sau, tôi nhận được lời tỏ tình của cô bạn gái trên mạng đã quen một năm. Trong lòng lại rối ren lần nữa. Cô gái ấy đối với tôi như một người bạn thân, không giao thông thì thấy nhớ nhung. Đối với xúc cảm của cô ấy thì rất lưu tâm, cẩn thận không để cô ấy phật lòng. Nếu Haxenia là con lật đật, có trạng thái thoải mái chơi cùng, không sợ làm cô ấy ngã cũng chẳng sợ làm cô ấy đau thì cô gái này lại như một con búp bê thủy tinh trong lồng kính, rất dễ rơi vỡ, rất dễ tổn thương. Tình cảm đối với hai người đều tựa như nhau, không phân biệt hơn kém. Tôi chẳng biết phải làm sao với cục bòng bong này. Cảm xúc cứ lẫn lộn trong đầu, không cách nào thoát ra được. 



Đúng 11h, nick Haxenia đột nhiên sáng lên. Tôi như thú xổ lồng, nhảy vào ngay:



Me: Một tuần nay em đi đâu?

Haxenia: Em có onl, nhưng cố ý không cho anh thấy. Chắc anh hẫng chứ. Haha...

Me: Tại sao em làm vậy?

Haxenia: Đối với ai em cũng vậy hết, khi thấy đủ thân rồi thì lại thích cho người khác chờ đợi.



Tôi đột nhiên thấy hẫng trong lòng. Tôi đã chờ đợi như thế, lại vẫn tiền nằm trong số "đối với ai cũng vậy". Dù tôi có cố kỉnh bao nhiêu cũng không cách nào nắm bắt được cô ấy. Cảm giác đó khiến tôi nghi ngờ Haxenia, cũng nghi ngờ bản thân mình.



Me: Nếu mai anh không onl yahoo nữa thì sao?

Haxenia: Thì em sẽ rất buồn. Anh không onl nữa thật sao?



Haxenia gửi đến một icon khóc lóc khiến tôi xót xa. Nhưng cũng không dám nghĩ quá nhiều do trong giây lát cô ấy lại trở nên nhỏ bé đáng thương như vậy. Nói như cầu xin.



Me: Anh không biết. Em buồn thật sao?

Haxenia: Em sẽ không còn ai thức khuya cùng. Với lại em thích anh lắm mà.



Đọc đến câu sau, đầu tôi như có dòng điện xẹt ngang qua. Tim đập mạnh như khoảnh khắc bắt gặp mối tình đầu. Haxenia bảo thích tôi? Tôi có trạng thái tin được mấy phần?



Me: Thích anh á?

Haxenia: À. Là thích như thích một người bạn.



Tôi biết là không cho nên mong quá nhiều nhưng cũng không tránh khỏi nỗi hẫng hụt trong lòng. Haxenia thích tôi như một người bạn, còn tôi thì thích cô ấy. Cảm giác như cán cân tình cảm sắp sửa đổ ụp lên người tôi rồi. Chỉ cần ngay giây phút đó thôi, nếu Haxenia bảo rằng cô ấy thích tôi, mặc dầu tiền là tình cảm mập mờ, tôi sẽ ngay lập tức yêu cầu  một cái hẹn. Cô ấy hẳn nhiên sẽ không đồng ý nhưng tôi sẽ chờ. Biết là quá đường đột mà vẫn không ngăn được bản thân có suy nghĩ đó. Tôi đã bị Haxenia làm cho ngốc nghếch rồi.



Me: Bạn trên mạng nói thích anh. Nếu anh cũng thích sẽ yêu xa.

Haxenia: Anh thích không?

Me: Anh không biết. Giữa thích và yêu là gì?

Haxenia: Em chưa yêu ai thành thử không biết. Nhưng mà đối với em thì bạn trên mạng thành thử giữ một ranh giới.

Me: Giữa em và anh có ranh giới đó không?

Haxenia: Có.



Cô ấy không nói gì thêm. Chỉ hững hờ một chữ "có", khẳng định bức tường thành vòi vọi giữa chúng tôi. Cô ấy không muốn bước qua, cũng cảnh báo rằng phải rất khó khăn tôi mới bước qua được. Haxenia, em là ai?



Tắt máy tính, tôi không cách nào ngủ được. Tình cảm cứ giăng mắc trong lòng. Tình cảm một năm, tình cảm một tuần. Búp bê lật đật, búp bê thủy tinh. Thuần khiết, bí ẩn. Yahoo, facebook. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại bị đặt vào điều kiện này, lại là thứ cảnh ngộ lấp lửng trên mạng.  Nếu hôm đó tôi không lên Chat với người lạ mà đi ngủ luôn, có lẽ đã không có ngày hôm nay. Thế nhưng đó đồng cân là giả thiết bởi vì tôi chưa bao giờ ăn năn vì đã gặp Haxenia. Từng hứa với cô ấy rằng khi nào Haxenia có bạn trai tôi mới được có bạn gái. Đã tưởng tưởng rằng một ngày nào đó có thể nắm tay Haxenia nhưng vớ cả tiền là nằm mơ tưởng, Hiện thực khó khăn hơn rất nhiều.



Cuối cùng đã ra một quyết định. Dù đúng hay sai tôi cũng muốn có một kết quả.



Me: Sau này em có gặp anh không?

Haxenia: Em đã nói rồi, đến thời điểm thích hợp em sẽ gặp anh duy nhất một lần.

Me: Anh có bạn gái rồi.



Nói ra câu đó, tim tôi như muốn vỡ tung ra. Không biết Haxenia sẽ cảm thấy như thế nào nhưng tôi thì không thấy thanh thoát chút nào.



Haxenia: Là người đó sao?

Me: Ừ.

Haxenia: Anh hứa với em những gì?

Me: Tất cả anh đều nhớ nhưng riêng cái đó có nhẽ không thực hiện được.

Haxenia: Anh cho rằng em có trạng thái chấp thuận lời hứa hươu hứa vượn à?



Tôi bắt đầu cảm nhận được sự phẫn nộ của Haxenia. Trong lòng trĩu nặng. Muốn nói một lời xin lỗi.



Me: Anh thích em, cũng thích bạn gái anh nhưng anh đã quen cô ấy một năm rồi.

Haxenia: Haha, anh nói như kiểu em là lựa chọn của anh ấy nhỉ? Giờ anh không đến với bạn anh thì cũng chẳng có chỗ nào cho anh đi đâu. Em không thích anh.

Me: Như vậy thì tốt.



Dù có chút thanh thản do không làm tổn xót thương Haxenia nhưng vẫn không ngăn được nỗi xót xa trong tim. Tôi thua... trước sau tôi vẫn thua cô ấy. Ngay từ đầu chính tôi là người chủ động muốn gặp lại. Mỗi lần bảo ai out sau sẽ làm chó, tôi cũng tự nguyện thoát sau bởi vì sợ Haxenia sẽ ở lại một mình. Đến bây giờ khi đã chọn người khác vẫn đau lòng bởi vì trước giờ hoá ra tiền là tôi đơn phương. Haxenia nói đúng, lên mạng, ai đặt tình cảm nhiều hơn người đó sẽ thua. Tôi thua... thất liệt thảm thương hại.



Haxenia: Em không tin anh nữa.

Me: Anh xin lỗi.

Haxenia: Nên chúng mình cũng không cần giao thông với nhau thêm.



Tôi lặng người. Biết là không có tình cảm gì nhưng cô ấy có thể rũ bỏ tôi nhanh đến vậy sao? Thật sự chẳng có một chút gì bịn rịn với tôi sao? Sự hờ hững của Haxenia là điều làm tôi hứng thú với cô ấy nhưng cũng có lúc khiến tôi tổn thương xót sâu sắc.



Me: Không thể tiếp kiến thô lỗ thật sao?

Haxenia: Có gì anh nói nhanh đi, lần cuối rồi.



Là thời cơ cuối cùng? Muốn giữ cô ấy lại. Dù không thể tiếp kiến thô lỗ như trước đây nhưng tôi thật sự không muốn cắt đứt với Haxenia. Chỉ nghĩ đến ôi thôi cũng đã thấy trống vắng trong lòng.



Me: Anh không biết nói gì cả. Có lẽ là cảm ơn và xin lỗi em thôi.

Haxenia: Nếu xong rồi thì xóa nick em đi.

Me: Cho anh tên em.

Haxenia: Để làm gì?

Me: Anh muốn biết, không thể để em bặt tăm mà chưa kịp biết gì được.

Haxenia: Không cần thiết. 



Nói rồi đột nhiên nick của Haxenia tối đen. Sau đó là thông tin của yahoo, cô ấy đã chặn tôi. Qủa nhiên là như vậy, lanh lùng dứt khoát, không cho người khác đường lùi. Haxenia là một cô gái nhẫn tâm. Tôi ngồi đẫn đờ trước màn hình máy tính. Out ra rồi lại vào, hi vọng rằng khi đăng nhập sẽ thấy một tin nhắn off cô ấy để lại. Haxenia đi rồi. Đi thật rồi. Đến lời chung cuộc cũng không muốn nói với tôi. Tôi đối với cô ấy tiền có vậy thôi sao? Mở bộ phim yêu thích, cố kỉnh xua đuổi nỗi dằn vặt trong tim. Biết là có tình cảm với cô ấy nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ đau lòng thế này. Khoảnh tự khắc này, khi đã xóa tôi ra khỏi cuộc đời, Haxenia đang làm gì? Có chút mắc mứu nào không? Bộ phim đã trôi qua một nửa, tôi vẫn không cách nào tập kết được. Lại đăng nhập vào yahoo, rồi thất vọng out ra.  Tôi rút điện thoại, gửi cho bạn gái một tin nhắn: Chúc em ngủ ngon. 



Không có hồi âm. Đúng vậy, cô ấy không phải là Haxenia, đã 1h rồi. Giờ  này tiền có Haxenia là còn thức. Tôi đang nghĩ gì vậy chứ. Dùng bạn gái mình để lấp đầy trên dưới trống do Haxenia tạo ra ư?



Tắt máy tính. Đi ngủ. 

Trong mơ, tôi gặp một cô gái mắc váy trắng có nụ cười rực rỡ. Tôi không cách nào với tới được, bỗng rơi nước mắt.



Tiếng đồng hồ in ỏi làm tôi tỉnh giấc, sờ thấy nước mắt ấm nóng trên mặt mình.

Bình thường như mọi rợ khi sẽ bật máy tính lên check mail hay lướt fb gì đó, nhưng hôm nay lại kéo dài thời kì đánh răng và thay áo xống để tôi không còn đủ rỗi rãi mà lên mạng nữa. Cuộc sống cứ diễn ra như vậy. Sáng đi học, tối lên mạng gặp bạn gái. Thỉnh thoảng nhớ nhung có thể nhắn 1 dòng tin hay gọi một cuộc điện thoại. Nhưng cực kì nhiên không lên yahoo lần nào nữa. Tôi không nghĩ yêu đương lại khiến mình rỗng không như vậy. 



Một tuần sau, khi đã bình tĩnh lại, tôi mới chầm chậm gõ tên tài khoản, đăng nhập vào yahoo. Có mail mới.



"Em thích mẫu người như anh. Nhưng không bao giờ bằng lòng loại người không giữ lời hứa. Điều đáng tiếc nhất chính thị là gặp nhau sai thời điểm, chưa bao giờ hối hận bởi chưng đã gặp anh."



Bức thư được gửi mà lúc 3h sáng ngày hôm đó. Tôi lặng người. Thì ra Haxenia cũng thao thức như tôi, cũng trĩu lòng như tôi. Cũng có tình cảm với tôi, dầu ít hay nhiều. Tôi rút cục vẫn thua Haxenia, trước cô ấy cũng giống như một đứa trẻ, thậm chí còn hiểu trái lại những gì cô ấy nghĩ. 



Ngay ngay tức thì tôi đáp email:



"Làm ơn cho anh biết tên em. Chúng ta có trạng thái tiếp kiến thô tục chứ?"



Yahoo báo thư đã được gửi. Tôi lại gửi thêm lần nữa, sợ sẽ không đến được tay Haxenia. 



Bức thư cũng đã gửi đi. Tình cảm cũng đã trút ra hết từ đáy lòng. Nhưng một tí phúc âm cũng không nhận được. Đến bây chừ thì tôi không còn đợi nữa, vì chưng mùa đông đã đến rồi. 



Haxenia hẹn sẽ gặp tôi vào mùa đông, cũng đã lỡ hẹn mùa đông trước. Đến bây giờ vẫn chẳng thể hiểu nỗi tôi với cô ấy lúc đó là gì của nhau. Nhưng dù là gì thì bây giờ có lẽ cô ấy cũng đã quên tôi rồi.



Có tin nhắn báo đến, là bạn gái cũ: 



"Có muốn gặp em không?"



Tôi đứng trước biển, nhìn sắc trời ảm đạm. Thu tay vào túi, rụt cổ vào khăn. Bây giờ có nhẽ Haxenia cũng đang nhìn bầu trời ơi tuyệt vời vọng, ko cười vì mùa đông đến.



Còn tôi đã đến lúc rời đi.