truyen sex| doc truyen hay

Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014

truyen sex - Người chửa bao hiện yêu

Gió mùa thu mẹ ru con ngủ 

Năm canh đầy mẹ thức đủ năm canh 

day la noi dung footer 

Mẹ - qua những dòng miêu tả của con 

Trong 14 năm ròng rã đã qua, con đọc biết bao lăm bài viết hay những ca dao ca tụng sự ân doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi cần, dịu dàng của người đàn bà dành cho con cái. Mẹ cũng là phụ nữ nhưng mẹ không có những điều lẽ ra một người đàn bà ' công dung ngôn hạnh' phải có ngoài lòng yêu xót thương con vô bến bờ mà mẹ chưa bao giờ mở lời nói ra, nhưng đối với con thế là quá đủ rồi mẹ ạ. Đây cũng chẳng phải là lần trước nhất con đặt bút viết về mẹ, nhưng chưa bao giờ con viết về mẹ chân thành như bây giờ... 

Khi con còn là cô bé tiểu học, trong những bài tập làm văn, con vẫn hay viết về một người mẹ đẹp như người mẫu, mắt tình nhân câu, mũi sọc dừa, mái tóc đen suông mượt giống trong bao cuốn sách viết văn mẫu. Rồi những điểm 9, điểm 10 đỏ chói trên trang giấy trắng bong khôi tuổi học trò làm rộn ràng thêm nụ cười trên môi con. Nó cũng hong khô những giọt mồ hôi hấp tấp rơi trên gò má rám nắng của mẹ. Mẹ vui, mẹ cười, mẹ hạnh phúc vì con đã không phụ lòng mẹ mà học thật tốt nhưng đứa trẻ em lúc ấy là con vẫn ngô nghê không nhận ra một chút buồn còn vương trên đôi mắt thắm những lo lắng của mẹ... 

Đến khi con lên lớp Sáu, trong đề thi học kì tả một người nhà em yêu nhất, con vẫn viết về mẹ. Lúc ấy, con đã không viết mẹ toàn hảo như vậy nữa vì con sợ cách viết con nít ấy sẽ không nhận được đánh giá mà cao của thầy cô, bởi vì thế con đã viết về một người đàn bà cơ cực mất chồng một mình bươn chải cuộc sống lo cho con cái ăn học đầy đủ, dầu ba vẫn còn sống khỏe. Và lần ấy, con lại được điểm cao và những lời khen của thầy cô vì những tình huống éo le con đã tự dựng lên. Và khi con đem bài về cho mẹ đọc, con tưởng chừng mẹ sẽ vui khi nhìn thấy điểm môn văn cao chon von của con, nhưng không mẹ chỉ nhẹ lắc đầu rồi quay gót bước đi. Khi ấy, con đã đủ nhận ra sự dị kì từ mẹ, nhưng những niềm vui khác đã che lấp một tí hiềm nghi đó của con, con vẫn chưa đủ chín chắn để nhận ra những nghĩ suy của người đàn bà đi qua 40 năm bão táp cuộc thế là mẹ. 

Cho mãi đến lúc này, dù rằng con vẫn chưa được coi là một cô gái trưởng thành nhưng đã không còn là cô con gái bé bỏng cần sự chăm lo từng tí một như ngày nào, con mới hiểu được rằng mặc dầu mẹ vẫn sẽ cười mỗi khi con được điểm cao, vẫn hạnh phúc nhìn con gái mẹ vui vẻ nhưng sâu thẳm trong trái tim mẹ vẫn mong một lần con viết về mẹ chấp thuận yêu xót thương chân tình nhất chứ không phải là những từ có cánh, sai sự thực ấy. 

Mẹ - một người phụ nữ cơ cực 

Mẹ là một người đàn bà khốn cùng đúng nghĩa. Mẹ hoá ra trong gia đình có 10 đứa con thời chiến tranh khó khăn ấy, và vì chưng thế cho nên ông bà ngoại chẳng nhớ nổi ngày tháng sinh nhật của mẹ. Mẹ chưa bao giờ được thử cái cảm giác ngồi trước bánh kem, được nghe mọi người hát ' Chúc mừng hoá nhật', được thổi nến hay được nhận một món quà nào. Lúc con hỏi đâm nhật của mẹ, mẹ tiền cười cười : ' Chỉ nhớ mẹ hoá năm 1972 thôi'. Con nhớ mãi cái nụ cười ấy của mẹ, nhẹ nhõm mà khi lướt qua tưởng chừng thật thanh thản nhưng chứa đựng trong đó biết mấy đắng chát. Mẹ thấp nhưng mập mạp. Con bảo: ' Mẹ giảm cân không thì mắc các bệnh mỡ máu gì gì đấy thì khổ'. Mẹ tạo vật : ' Lúc còn nhỏ, nhà làm chi có gạo mà ăn, cả nhà mười ba người mà tiền nấu hơn lon rưỡi gạo, rồi bỏ sắn, khoai lang vào, bao lăm cơm được ưu tiên hết cho cô cậu út mẹ làm chi được ăn, bây chừ phải cho mẹ ăn bù chứ.' Con đồng cân biết câm lặng trước những lời nói của mẹ, đã biết bao lăm lần con chê cơm mẹ nấu mà bỏ thừa, đã bao lần con phung phí vứt thức ăn đi dù trên đời này còn biết bao nhiêu người thèm thuồng những thứ con bỏ đi ấy – như mẹ ngày xưa. 

Những lúc thằng em trai nghịch ngợm đem một bài toán hay vài chữ tiếng anh mà nó không biết đọc lại hỏi mẹ, mẹ lại lắc đầu và bảo nó hỏi con. Lúc ấy, con lại được thả mình trôi theo dòng tâm tư về những ngày mẹ tất tưởi chạy đến trường học đúng lúc 7 giờ, hết giờ học thì ba chân bốn cẳng chạy về nhà nấu cơm, giặt giũ phụ giúp gia đình. Mẹ lúc trước không học phụ bạc nhưng vì chưng nhà đông con, dầu rất thích học mẹ vẫn xin nghỉ học mà thời đó phụ huynh nào chẳng muốn con mình nghỉ học, vừa đỡ đần được việc nhà, vừa dành dụm được khoản đồng cân kha khá. Vậy là sau 7 niên học hành, mẹ đã từ bỏ. Từ bỏ những khát khao, đam mộng cái chữ, những ao ước hi vọng muốn về một cuộc sống khỏi những toan lo bận bịu để đủ cái ăn cái mặc. Sau những tháng ngày cắp sách đến trường, mẹ đạp chiếc xe đạp cũ kĩ mua của bà bán đồng nát hơn 30 cây mệnh bỏ sĩ bánh tráng cho người ta bán lẻ. Lớn hơn một chút, lúc 16 tuổi mẹ đã xa nhà vào miền đất Buôn Mê Thuột đầy nắng, gió và hương thơm nồng cháy cà phê ấy để buôn bán, kiếm chỉ tự lo cho mình và gửi về cho ông bà ngoại. Mãi cho tới khi, về tới quê nhà, mẹ bất thần khi ông bà nhận trầu cau của ba- người mà mẹ chưa bao giờ gặp qua một lần. Lúc ấy, dĩ nhiên chẳng có mail, phôn gì như bây giờ bởi vì thế những người xa nhau thường viết thư tay – và đó cũng là sợi dính líu tình cảm của đầu hàng vạn cặp tình nhân lúc ấy. Mẹ - cô gái tuổi xuân xanh lúc ấy đã chẳng biết thế nào gọi là ái tình hay những rung cảm đầu đời, chưa trạng thái nào cảm nhận được sự ngường ngùng khi trao nhau lá thư tay, lại phải hành trang bước về nơi đất khách quê người làm dâu. Mẹ đi qua cái tuổi mơ nằm mộng ấy mà chưa được cầm lá thư với hàng chữ ghọn ghẽ hay những câu thơ ấu tình ngọt ngào, chưa ôm ấp lá thư của người yêu vào lòng, chưa được ngồi sau xe đạp ôm eo người thương phía trước, chưa nắm tay bồ dưới hàng cây đầy lá vàng rơi mùa thu hay ôm ấp vỗ về hơi ấm trong cái lạnh rét buốt của những ngày đông. 

Mẹ - người phụ nữ chưa bao giờ có khái niệm yêu 

Đáng xót thương thay, cho đến lúc này, lúc 43 mùa lá rơi rồi lại mọc, mẹ lại bất hạnh chưa bao giờ yêu và được yêu, chưa có một cuộc tình vắt vai nào. Kể cả khi về chung sống cùng gia đình với ba, cho đến bây giờ, con vẫn hiểu đó cũng chỉ giống như chốn ngục tù mà mẹ nhỡ bước vào và không ra được. Ba mẹ không hề có khái niệm yêu đương và đó cũng là lý bởi chưng ba mẹ chưa lúc nào có một phút giây hạnh phúc thật sự dù rằng đã có hai mụn con. Mẹ ạ, mẹ đừng nuốt những nỗi buồn vào oán hờn để rồi đêm đêm cắn răng khóc ướt sũng gối, đừng âm thầm chịu đựng doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi từng đợt đớn đau ùa về trong bao cơn tức giận. Con của mẹ đã lớn lắm rồi, làm sao mà nó không hiểu những gì mẹ đã phải trải qua. Mẹ về làm dâu nơi khỉ ho cò gáy này với sự ghẻ lạnh của gia tộc Nội cùng hiềm thù với mẹ chồng và chị dâu. Từ nhỏ đến bây giờ, con không đếm được những cuộc bào chữa vả ầm ĩ giữa mẹ và những người được coi là chị dâu, là người thân máu thịt ấy. Con đã đứng trân mắt nhìn biết bao nhiêu lần ba đánh mẹ, giật tóc mẹ mà con tiền biết nhìn và em trai con vốn mạnh mẽ cũng chỉ biết khóc ré. Con đã đi cùng mẹ những ngày mẹ đau đầu, những ngày mẹ nén uất ức, nuốt căm hận mà sống. 

"Tức nước vỡ bờ' – rồi cũng đến lúc mẹ không chịu đựng được nữa rồi, mẹ thu dọn bỏ nhà ra đi vào trước tết hơn một tuần, và năm ấy con đón tết mà không có mẹ. Căn nhà bụi bặm không ai quét dọn như một căn ghác bỏ hoang, vắng cây quất mẹ chọn hằng năm, vắng nồi bánh ếch tay mẹ vẫn gói, em trai nhỏ bé của con vắng bóng mẹ như cây thiếu nước mòn mỏi, khô cằn. Tất cả như một trên dưới không đen tối, ảm đạm, không một tí màu sắc sức sống nào. Đó là khoảng thời kì vô cùng khó khăn, con mặc dầu mới học lớp 4 đã học cách vò áo xống bằng bàn tay nhỏ bé trước giờ chưa lúc nào làm việc gì, con cũng học cách sống và lo cho cả em con, con đã sống cho con và thay cho cả mẹ nữa. Một tuần sau tết, mẹ đã về. Chẳng phải mẹ muốn quay về chốn lao tù này, mà mẹ đi mà lỡ bỏ quên ở đây vong hồn và cuộc sống của mẹ là chúng con. Thế rồi, ba vẫn cứ đi làm xa, mẹ vẫn bán mặt cho đất bán lưng cho trời ơi ngày ngày vác cuốc, sống tựa vào mấy sào ruộng. Thật là bất hiếu nhưng con thật sự hi vọng muốn những lúc ba đi xa như thế, những lúc tiền có tiếng nô đùa của ba mẹ con, những lúc xua đi tiếng khóc rậm rực, tiếng chửi bới lẫn nhau ầm ĩ những lúc ba có nhà.

Cũng vì chưng mẹ gặp một cuộc sống khó khăn như vậy thành thử mẹ đổ lỗi cho ông bà ngoại – những người ghán ghép cho cuộc hôn nhân không ái tình này, những người vô tình hay nỗ lực ý vẫn là điểm cốt lõi gây thành thử bao nỗi thương đau cho cuộc đời mẹ. Mẹ ít khi về bên ngoại, một phần vì chưng tránh lời ra tiếng vào của những người xấu xa ưa bàn tán, một phần vì chưng mẹ giận ngoại. Vì vậy, thằn lằn quan hệ của mẹ với bên nội đã không tốt, nay ngay cả với ông bà ngoại – những người đứt từng đoạn ruột đâm mẹ ra cũng ngượng ngập, như những người xa lạ vậy. Mẹ tiền biết sống mà không có tình cảm, không có những chỗ dựa tinh thần vững chắc, những hậu phương giúp mẹ đứng lên, sống nhưng không có lối về 

Những lời cảm tạ và xin khuyết điểm con gửi cho mẹ. 

Con cũng chẳng biết mình phải cảm ơm và xin lỗi mẹ bao nhiêu lần cho đủ. Con cảm ơn mẹ đã sinh ra con vào những ngày mùa lũ tháng 12 năm 1999 thiếu thốn cả tinh thần lẫn đấu vật chất ấy. Mẹ bảo lúc ấy, nước đã ngập vào tận trong nhà, khi sinh con xong mẹ phải chèo thuyền gần 20 cây số phận từ bệnh xá về tới nhà bên Nội. Sau khi sinh, lẽ ra mẹ phải được bổ dưỡng sức khỏe văn bằng các món ăn bổ dưỡng thì mẹ phải ăn mì tôm, cũng do thế mà con cũng chẳng có sữa bú đến nỗi gầy lồi cả xương, đúng ra là những bộ quần áo, chăn bông ấm áp thì mẹ lại phải đi mượn đồ người ta mặc bởi xống áo đã trôi theo dòng cuốn dữ dội, cuồng nhiệt của bão lũ. 

Con xin lỗi mẹ nhiều nhiều lắm. Xin lỗi bởi vì mỗi sáng mai thức giấc vẫn để mẹ phải thức dậy chuẩn bị bữa ăn sớm để con không trễ giờ học, để mẹ thu dọn bàn học bừa bãi mà con bày ra, để mẹ lo cho từng bước chân hấp tấp của con. Con xin lỗi bởi chưng ngày con đi xe để quên tâm vong hồn nơi mây xanh nào, để bị tai nạn giao thông, trong khoảnh khoắc chiêm bao màng, khóe mắt con nhòe đi thì con đồng cân thấy trước mắt con người người đàn bà nắm chặt chịa tay con gào thét lên: ' Mở mắt ra nhìn mẹ, con ơi'. Khi con nằm trong phòng bệnh chờ kết quả xét nghiệm, nhìn những nếp nhăn trên gương mặt mẹ xô vào nhau đầy lo lắng, rồi cười toại nguyện khi biết con đồng cân bị ngoài da thôi. Con biết là lúc ấy mẹ rất lo lắng cho con nhưng không muốn con buồn, nhưng mẹ không thể hiểu đâu, con cũng sợ lắm mẹ ạ, con sợ khi nghĩ đến chốc lát con tắt hơi đi, con sợ không thấy mẹ ngày ngày cạnh con, con sợ sẽ có lúc con không được bàn tay mẹ vừa quạt vừa xoa xoa lưng cho con ngủ những ngày vỉa hè oi bức, con sợ không ai ủ ấm con ngày đông giá mà rét. Con không thể sống mà thiếu mẹ dù cho đồng cân trong giây lát, mẹ ạ! 

Con xin khuyết điểm cho lúc con nhìn điểm khảo trung thành vòng hai trên tay. Mẹ biết không? Thời gian ấy con không siêng năng học hành, con vẫn có thể dự đoán trước kết quả không tốt này, nhưng khi chính thị thức cầm tờ điểm trên tay, tâm khảm con tuồng như sững lại mẹ ạ, con thất vọng, về chính con mẹ ạ. Con mặc dầu nghĩ là sẽ rớt nhưng vẫn có những tia mong rằng mình sẽ đậu, con đâu có thể oán trách ông trời ơi hay ai, cũng đồng cân vì chưng chính con đã tạo cho mình một viễn cảnh hổ thẹn đó mà thôi. Con đã tự hứa là sẽ không được yếu đuối mà khóc nữa, cánh cửa này khép lại thì sẽ có cánh cửa khác mở ra thôi nhưng khi con nhớ đến hình ảnh mẹ còng lưng nặng nhọc gánh từng gánh lúa, tội nghiệp sở lau từng giọt mồ hôi thấm dần vào sự kì vọng của mẹ dành cho con, nước mắt con cứ trào ra bất chấp những suy nghĩ rắn rỏi của con. Con hổ thẹn khi nhìn thấy mẹ, con đã phụ lòng mẹ rất nhiều. Lần ấy, con đã khóc hơn hai ngày, và đã tập đứng dậy sau vấp ngã, con sẽ xem đó là một bài học để con cố gắng hơn. Thế rồi bẵng đi một thời gian, con ngạc nhiên nhận được tin con đậu cọ thi cấp tỉnh, nhiều người nghĩ con phải lập tức về nhà mà báo ngay cho mẹ biết, gia tộc nghĩ rằng con đang rất vui nhưng cứ giả vờ. Nhưng có ai hiểu được lòng con? Con tự nhận thức được trình độ học Anh Văn của con có xứng đáng được vào hay không và con cũng không muốn một lần nữa để mẹ mong rồi lại thất vọng, thà cứ nghĩ là con rớt để mẹ chấp thuận sự thực rằng con mẹ chẳng phải giỏi giang gì... 

Con xin lỗi bởi bao lần tự hứa với lòng mình sẽ chăm chỉ, dọn dẹp nhà cửa, phụ giúp mẹ nhưng rồi cũng bấy nhiêu lần con bỏ quên ý nghĩ đó, trái lại còn đường hoàng vui vẻ khi mẹ đang cực khổ, con hư quá phải không mẹ. Con ngày ngày gõ bàn phím, click chuột trong khi tắt máy tính chất mẹ cũng chả biết. Ngày ngày con ôm ảnh của cả những thần tượng Kpop ngắm nhìn, ngưỡng mộ, ăn ngủ cùng gia tộc trong lúc mẹ ăn ngủ cùng một đống toan lo bít tất bật công việc. Bao nhiêu lần con hứa cũng là bấy nhiêu lần con thất hứa.... 

Con xin khuyết điểm mẹ do nếu không có con chắc mẹ đã không đủ nhẫn nại để bám trụ vào gia đình này. Trong lúc nổi giận, mẹ từng nói với con: ' Nếu không có bọn con, mẹ đã phải xa cái xứ này quy hàng vạn lần chứ không điên gì mà khổ thân sở bò lết sống sót qua ngày ở đây như thế này'. Nếu không có con, biết bao bây chừ mẹ đang có một gia đình khác hạnh phúc hơn, người chồng mới sẽ yêu mẹ hơn ba con, sẽ chăm nom mẹ khổ mẹ không phải lao tâm như thế này nữa. Có thể có những đứa con không muốn bố mẹ li hôn, nhưng con không như vậy, con đã từng nói với ba má rằng ; ' Bố mẹ sống được thì sống không thì ly hôn đi'. Không phải con doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi không muốn có một gia đình đầy đủ ba mẹ mà con không muốn mình là gánh nặng của bất luận người nào, không muốn mình là lí bởi vì để duy trì mối quan hệ không một tí kết liên hay hạnh phúc nào như thế này nữa. Bố mẹ sống với nhau làm chi khi cả hai thường xuyên càm ràm lẫn nhau, văn bằng mặt mà không văn bằng lòng, sống một cách giả tạo như vậy không đồng cân ảnh hưởng tới ba má mà còn con lẫn em trai con. Thế nhưng đến tận bây giờ, mẹ vẫn học cách chịu đựng bít tất cả, mẹ bảo người ngoài nhìn vào con bởi vì một ánh mắt khinh thường khi con không có bố bên cạnh, mẹ bảo mẹ sẽ cắn răng mà sống tiền cần con học tập tốt mà ôi thôi và con cũng đã dần bị mẹ khuất phục. Gia đình mình ít quan tâm tới nhau hơn, trong cả một năm qua con đếm được trên đầu ngón tay mệnh lần cả nhà ngồi ăn cơm chung với nhau. Con cũng học cách chểnh mảng với thực tại, con chỉ biết sống cho con mà thôi. Con biết con đang rất ích kỉ, nhưng con chẳng còn cách nào khác, mẹ à... 

Mẹ à, mặc dầu con chưa bao giờ mở miệng nói : ' con yêu mẹ' và mẹ cũng chưa bao giờ nói: ' Mẹ yêu con' nhưng trong thâm tâm cả hai đều hiểu tình cảm mẹ con hai chúng mình dành cho nhau lớn đến nỗi nào. Nó chẳng thể đong đầy hũ gạo, nó không lau khô hết nước mắt, nó chẳng có trạng thái giắt bên lưng để kè kè cạnh người nhưng nó vẫn thường xuyên tồn tại một cách trân trọng và sống động nhất. Con chẳng thể nói lớn rằng mẹ là người đàn bà cực kì vời nhất nhưng con có trạng thái ngẩng cao đầu mà nói rằng mẹ ánh nắng chói chang nhất chiều vào những ngày thơ ảm đạm của con.Mẹ..... 

Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

truyen sex - Bí mật của cược tính nết cay đắng

Linh tự mua cho mình chiếc nhẫn cưới để đeo vào tay. Cô mặc định như mình là doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi vợ anh, dầu trong tiềm thức.

 

Cơn mưa chiều òa ập xuống con phố thân thuộc, Linh tong tả phóng xe về thật nhanh. Cô cần phải trở về nhà, vun vén bữa cơm chiều với những người mà cô yêu quý. Bỗng, một chiếc xe từ xa lao lại, sinh sa sầm vào khiến cô ngã xuống bên đường. Linh cảm thấy chân mình đau điếng, cô cố kỉnh gượng đứng lên trong khi người đàn ông kia quýnh quýu quyết nâng cái xe sang một bên để đỡ Linh dậy:

 

- "Tôi xin lỗi, cô có làm sao không?”

 

Linh sững người lại khi nghe giọng nói này. Có gì đó rất thân thuộc, nó tự nhiên khiến trái tim cô đau nhói, giống như một giọng nói vọng về từ kí ức. Cô quên hết mọi rợ đau đớn, nhìn người nam giới đang cố gắng nâng mình dậy, Linh thảng thốt nhất ra anh. Gương mặt của Tuấn bị cơn mưa xối xả làm ướt nhưng cô vẫn nhận ra ánh mắt ấy, giọng nói ấy. Không thể nào nhầm được.

 

Có vẻ như mưa làm ướt nhòe đôi mắt nên Tuấn chưa đủ tỉnh táo để nhận ra Linh. Cô cảm thấy hơi buồn do điều đó. Đã từng có thời những lời thề hẹn nói rằng mặc dầu có đấu vật đổi sao rời cũng chẳng quên nhau. Vậy mà hôm nay, mặt giáp mặt, tay kề tay, anh lại không nhận ra người con gái mình từng yêu.

 

Phải mất tới vài phút, khi Linh đứng thẳng lên, đối diện với Tuấn, anh mới ngây người ra, miệng lắp bắp:

 

- "Linh, là em phải không? Đúng em rồi”.

 

Linh khẽ mỉm cười, nụ cười hiền lành và rét mướt như xưa. Cô thấy mừng bởi dù sao anh cũng nói bằng giọng hân hoan khi nhìn thấy cô chứ không phải là những lời sầu thảm.

 

Hai người ghé vào quán cà phê ngay cạnh đó. Tuấn cuống quýt ngồi rạp xuống bên doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi dưới để băng chân cho Linh. Anh lúc nào cũng vậy, chu đáo, ân cần và tình cảm. Chính điều này đã khiến cho Linh yêu anh và bây giờ chẳng thể quên anh. Nhưng không quên thì có nghĩa gì khi giữa hai người có một rào chắn quá lớn chẳng thể nào vượt qua.

 

Thật khó để mở lời trong điều kiện như thế nào. Hai người thương cũ gặp lại nhau. Cả hai bối rối khi nhìn vào mắt nhau, không biết phải bắt đầu câu chuyện thế nào cho những kí ức năm xưa không ùa về và làm tổn xót thương đôi phương:

 

"Cuộc sống của em sao rồi?”

 

Câu nói của Tuấn vang lên trùng khít với "Cuộc sống của anh sao rồi” mà Linh nói ra. Cả hai bật cười. Lúc nào hai người cũng đồng điệu với nhau như vậy. Nhưng có nhẽ cũng đồng cân là trùng hợp mà thôi, trong tình huống này, ai cũng hỏi nhau một câu xã giao như vậy. Linh không biết phải trả lời câu hỏi đó thế nào bởi muốn che giấu sự thực thành thử cô ra đi, làm sao cô có thể nói với anh điều đó:

 

- "Em ổn, em đang có một gia đình hạnh phúc”

 

Chiếc nhẫn cưới trên tay Tuấn đã khiến Linh không đủ anh dũng để nói lên sự thật. Cô cũng có một chiếc nhẫn cưới như vậy trên tay thành thử Tuấn  có vẻ tin vào câu chuyện mà Linh tạo dựng. Giọng anh trùng xuống nhưng gương mặt vẫn gượng cười:

 

- "Vậy thì tốt quá, em phải sống thật hạnh phúc nhé!”

 

 Nhìn thật lâu chiếc nhẫn trên tay Tuấn, lòng Linh buồn vô hạn. Vậy là đã có một người con gái khác thay cô yêu anh. Anh sẽ cưới người đó, sẽ cùng đâm ra sống trọn thế hệ bên người đó, sẽ gọi người đó văn bằng vợ. Đó đã từng là giấc mơ của Linh, nhưng giờ đây, người khác sẽ thay cô thực hiện. Linh không che giấu nổi sự buồn bã trong đôi mắt nhưng miệng cô thì vẫn cười tươi tắn:

 

- "Em xin lỗi bởi chưng chuyện năm xưa. Em đã ra đi đột ngột quá. Có lẽ anh đã giận em nhiều lắm. Quả thực, em đã không cầm lòng nổi khi gặp anh ấy và bởi thế mà em chọn cách ra đi thật nhanh để anh giận em mà quên em đi. Em không cân xứng đáng. Giờ nhìn thấy anh hạnh phúc, có vợ rồi, em cũng mừng cho anh. Anh là người nam giới tốt và tương xứng đáng được hạnh phúc”.

 

Tuấn giật mình khi Linh nhắc đến vợ. Anh hơi bất thần nhưng sau đó nhìn xuống chiếc nhẫn cưới của tay mình và rồi bật cười:

 

- "À ừ, anh cũng đang sống rất ổn. Còn chuyện năm xưa anh không hề giận em. Anh nghĩ em cũng có  nỗi tội tâm của riêng mình”.

 

Hai người chia tay thật chóng vánh sau đó. Hơn 5 năm rồi gặp lại, xúc cảm quá nhiều nhưng lời nói thì chẳng ai biết phải nói những gì. Có lẽ như thế là quá đủ, ngồi lâu thêm với nhau đồng cân gợi về những đớn đau và tiếc nuối. Tuấn và Linh đã từng yêu nhau sâu đậm, yêu nhiều lắm nhưng rồi vào một ngày Linh đột ngột ra đi không cho Tuấn một lời giải thích. Kể từ lần đó, cho tới giờ hai người mới gặp lại nhau.

 

Tuấn ngồi lặng lẽ trong quán cà phê nhìn Linh ra về. Anh không hề biết rằng người con gái đang bước đi thật nhanh ra khỏi quán đó đang thầm khóc. Cô khóc bởi không được ở bên anh, vì chưng lẽ cô không có được cái là công năng thiêng liêng của người phụ nữ: quyền làm mẹ. Cái gia đình mà cô nói tới là trại trẻ mồ côi, nơi cô cùng những người phụ nữ đồng cảnh ngộ như mình chăm nom danh thiếp con. Còn chiếc nhẫn cưới trên tay là cô tự mua cho đích thị mình để những người nam giới khác không tán tỉnh. Vì với cô, cô mặc định mình đã là gái có chồng. Một người chồng trong tiềm thức, đó là anh! Linh đã chẳng thể nói ra sự thực đó bởi cô muốn để anh sống phẩm bình yên với cuộc sống, cô không muốn làm gánh nặng cho thế cuộc anh. Cô sợ rằng nếu biết sự thực anh sẽ không bỏ rơi cô, mà như vậy thì quá thiệt thòi cho anh. Vì thế bí ẩn này sẽ mãi mãi của riêng cô.

 

Nhưng cũng có một bí ẩn khác mà Linh chẳng bao giờ được biết. Chiếc nhẫn mà Tuấn đeo trên tay cũng chỉ là chiếc nhẫn mà anh doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi mua cho chính thị mình. Anh còn một chiếc nhẫn nữa trong túi áo ngực. Anh đợi ngày gặp cô sẽ cầu hôn. Vậy mà mãi mãi lời cầu hôn đó chẳng thể nói ra… Anh vẫn chưa thể quên cô và sợ răng sẽ không thể quên!




[ Sưu tầm ]


 

Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

truyen sex - Một dọ đắt lỗi

Nhìn đồng hồ trên tay xong, tôi hoảng hốt quay sang nói với lũ bạn: 
-Thôi chết! 21h 50 rồi cơ đấy! tớ về trước đây, tạm thời biệt! 
Nói xong, tôi dồn tuyệt lực vào đôi chân, đạp thật nhanh về nhà. Hôm nay, tôi đi doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi chơi với lũ bạn, chẳng là đi dạo ôi thôi nhưng lại bị rủ rê vào những trò chơi vui nhộn. Là phạm nhân dịp thành ra lúc nào cũng đổ khuyết điểm tại người khác ấy chứ chính tôi cũng muốn tham dự lăm rồi khong cưỡng lại được thành ra cũng bị cuốn vào luôn. Sau khi cất xe, tôi rén đi vào phòng nhưng : 
-Quyên! Con đi đâu giờ này mới về hả con? Con có biết là mẹ lo âu lắm không hả? Anh con đã đi tìm rồi đấy. -Mẹ nói mà tôi còn nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt mẹ mặc dầu mẹ đã cố gắng kiềm chế. 
-Mẹ lo gì chứ! Con tiền đi... đi học nhóm ôi thôi mà mẹ! Không đến nỗi nghiêm trọng như mẹ nói đâu!-Dù không phải là lần đầu tôi nói láo nhưng không hiểu sao tôi thấy hơi áy náy. 
-Con học nhóm thật chư? 
-Vâng! Nếu mẹ không tin thì cứ gọi điện qua nhà cái Ly xem. Thôi! Con về phòng đây. 
Đi một mạch về phòng, tôi đóng sa sầm cửa lại. Bước vào phòng tắm, chóng vánh rửa sạch hết những vết bẩn trên người. Sau khi thấy mình đã thật sự thoải mái, tôi leo lên giường và chóng vánh lướt qua trong đầu mình lại những hình ảnh của ngày hôm nay, rồi chợt nhớ tới mẹ, tôi không biết mình có thành thử qua xin khuyết điểm mẹ hay không nữa? Sau một hồi suy nghĩ, tôi tự nhủ mình rằng: chuyện chẳng có gì to tát cả nên mình chẳng việc gì phải xin khuyết điểm hết! Tôi nhắm mắt xuôi tay lại và chìm dần vào giấc ngủ sâu... 
Tôi thấy mình đang bước đi trong một thế giới hoàn toàn lạ lẫm. Xung quanh tôi bóng tối bao trùm hết tất cả, tôi không nhìn thấy gì và không nhìn thấy ai. Rồi chợt nghe thấy tiếng ai đó đang khoc, tôi quay lưng lại và..."Ai kia? Chẳng phải là mẹ hay sao? Sao mẹ lại ở đây khóc thế nhỉ?".Tôi tiến lại gần và cất tiêng gọi mẹ:"Mẹ ơi!" nhưng mẹ không nghe thấy. Tôi tiến lại gần mẹ hơn, nghe rõ tiếng mẹ khóc và còn nghe rõ câu nói trong tiếng khóc sực nức nở của mẹ:"Tại sao chứ? Tại sao con gái của tôi lại có trạng thái nói láo tôi cơ chứ? Tôi thật thất vọng về con gái của mình!" .Và tôi giật thột nhận ra rằng: đứa con gái đang khiến mẹ tôi thất vọng kia chinh là tôi. Là tôi ư? Nhưng tôi đã làm chi để khiến mẹ tôi buồn rầu như thế kia? va tôi nhớ lại câu chuyện lúc tối, tôi đã nói dối mẹ và tôi đã không nghĩ rằng việc đó lại có trạng thái khiến mẹ tôi buồn đến thế. Và hình ảnh mẹ tôi biến mất. Tôi đưa tay quờ quạng trong bong tối để tìm lại hình ảnh của mẹ. 
-Cháu đã biết khuyết điểm của mình rồi chứ? 
Tôi giật thột quay lại, một thứ ánh sáng óng ánh chiếu vào mắt tôi khiến tôi phải đưa tay lên che lại như một làm phản xạ tự nhiên. Tôi hạ tay xuống và hiện ra trước mắt tôi bây giờ là một người phụ nữ tầm 30-40 tuổi, rất đẹp trong ống bô váy đậm chất thần tiên."Cô là...?" 
-Cháu không cần biết cô là ai nhưng cô nghĩ cháu đã tự nhận ra khuyết điểm của của mình khi đã nói dối mẹ rồi đúng không? 
-Nhưng cháu đã không nghĩ răng điều động đó nghiêm trọng đến như vậy. 
-Đúng là nó không quan yếu đối với một đứa trẻ vô tư như cháu nhưng đối với một người mẹ rất đỗi thương xót con và thường xuyên muốn con minh trơ thành một con người chân thực thì việc đó như một nhát dao cắt đức niềm hy vọng của mẹ cháu dành cho cháu vậy! Cháu hiểu chứ? 
-Vâng! Cháu hiểu rồi ạ! 
-Bây giơ thì cháu phải nhận lấy một hình phạt để cô có thể biết được cháu thật sự nhân lỗi và muốn sửa chửa khuyết điểm lầm của mình. 
-Một hình phạt a?-Tôi nhìn cô ấy với vẻ rất ngạc nhiên. 
-Cô sẽ biến cháu thành chú cún MiMi nhà cháu để cháu có trạng thái thấy rằng mẹ cháu quan hoài tới cháu như thế nào mà cháu lại có thể nói láo mẹ cháu như vậy!Cháu hãy tự hối lỗi đi! 
"Cháu hãy tự hối cải đi!" 
Câu nói đó cứ âm vang trong đầu tôi cho đến khi tôi tỉnh lại. 
Tôi mở mắt ra và hết sức kinh ngạc khi thấy minh đang năm trên chiếc giường nhỏ của chú cún MiMi nhà tôi. Tôi thốt lên:"Mình đang ở đâu thế này?" nhưng tôi lại càng kinh ngạc hơn nữa khi nghe được tiếng phát ra từ miệng của mình đồng cân là tiếng :"Gâu!Gâu!" vô hại. Tôi nhìn lại minh và xém chút nữa thì ngất xỉu đi khi thấy tôi đang ở trong thân xác của một con chó. Trong tâm tưởng tôi bây chừ lại hiện về những hình ảnh và câu nói của người phụ nữ lạ mặt trong giấc mơ:"Cô sẽ biến cháu...!Cháu hãy tự hối cải đi!" 
Dường như bây giờ tôi đã hiểu được tất cả những đời nào khiến tôi lại ở trong thân xác này."Rồi tất cả sẽ qua mau thôi" tôi tự nhủ minh như thế rồi đi vào trong nhà. Thấy mẹ đang làm bữa dằn bụng ở trong bếp, tôi định chạy tới và ôm mẹ nhưng khựng lại do tôi hốt nhiên nhớ ra rằng tôi đang ở trong thể xác của một chú chó chứ không còn là bản thân mình nữa. Tôi buồn bã quay chân bước đi. Rôi bỗng một bàn tay rét mướt bế thốc tôi lên."Mẹ! Mẹ ơi !" tôi vui mưng cất tiếng gọi mẹ. Mẹ nhìn tôi và âu yếm nói :"Mimi ngoan nào! Đói rồi phải không? Đi với cô váo gọi chị Quyên , anh Tiến ra ăn sáng nhé, rôi mới tới lược Mimi sau, ha?!"."Gâu Gâu-Mẹ ơi con ở đây cơ mà!Mẹ có nhận ra con không? Con đây mà mẹ ơi!".Bây giờ thì tôi thực sự chán nản khi nhìn thấy mẹ mà không được gọi mẹ, toi cảm thấy thật sự ăn năn bởi đã nói láo mẹ để phải chịu hình phạt như vậy. Mặc dù rằng trước đây đã từng có lúc tôi muốn trở thành Mimi để không phải nghe những lời dạy dỗ của mẹ nhưng tôi đã không nghĩ rằng như thế tôi sẽ mất đi niềm hạnh phúc gọi mẹ. Tôi tuyệt vời vọng bước ra cửa và đi ra ngoài đường. Tôi đi và nhìn khắp mọi thứ xung quanh, tôi thấy bác Hai, bác Năm đầu ngõ và cả cô Hoa của cửa hàng tạp hóa nữa nhưng gia tộc không nhìn thấy tôi bởi vì bây giờ tôi đồng cân là một con chó không hơn không kém. Tất cả họ là nhưng người quy hàng xóm rất thân thiện với tôi nhưng bây chừ thi tôi không thê chào gia tộc được nữa, đơn chiếc giản tiền bởi vì tôi là một chú chó bất lực vi không nói được tiếng người. Tôi quay lưng lại và định trở về nhà ,rồi tôi thấy Hân ,Nga và Liên đang tiến về phía tôi, tôi định gọi nhưng lại thôi, bởi vì tôi chắc rằng gia tộc sẽ không hiểu được tiếng của một chu chó bình phẩm thường. Đột nhiên Nga tiến lại gần, bế thốc tôi lên rồi gọi các bạn đang còn đi đằng sau:"Niày! Đây chẳng phải là con chó nhà cái Quyên hay sao? Sao nó lại ở đây được nhỉ?"."Cậu đi mà hỏi nó ấy!".Liên tạo vật lời rồi cả bọn cùng cười. Tôi thấy mình thật ngu xuẩn khi trở nên tro hề cho đám bạn của tôi. Tôi nhảy khỏi tay Nga và chạy thật nhanh về nhà. Tôi dừng lại trước cổng, thấy trước sân có xe của cảnh trung thành nên tôi chạy vội vào trong. Lúc này thì tôi thật sự lo sợ gia đình tôi gặp phải chuyện gì đó không hay. Thấy mấy chú cảnh trung thành đứng trong nhà và mẹ tôi vừa khóc vừa nói gì đó. Tôi tiến lại gần hơn và tôi nhận ra rằng mẹ đang tường đệ trình với chú công an về sư mất điển tích của tôi. Tôi sưng lại vài giây... Nhưng tôi không mất tích, tôi ở đây cơ mà! Mọi chuyện càng ngày càng nghiêm trọng hơn những gi tôi nghĩ. Mẹ thực đang rất lo lắng cho tôi, đứa con gái đã nói dối mẹ. Chỉ từ một lời nói không đúng sự thật của tôi mà khiến mọi rợ chuyện trở thành ra rối răm như vậy sao? Sau khi trấn tĩnh lại, tôi nhìn về phía mẹ và nghe rõ từng từ mẹ nói vói chú công an: 
-Chú cố tìm giùm chứ không có nó chắc tôi tắt hơi mất! 
Lúc này thì tôi thấy chuyện mình gây ra không còn là một chuyện nhỏ nữa, hậu quả của nó thật đáng sợ. Tôi thấy mình hối hận hơn lúc nào hết. Tôi chạy lại, cố gắng dụi đầu vào chân mẹ và nói răng:"Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ! Con đây mà mẹ ơi!" nhưng vẫn đồng cân là tiếng "gâu gâu" đáng ghét ấy. Mẹ vì chưng quá lo cho tôi mà kẹo phắt tôi ra xa. Mẹ tức giận bởi chưng tôi nhưng không phải với tôi. Tôi bật khóc. Thấy mẹ như vậy ,tôi chả trách mẹ mà thương xót mẹ nhiều hơn.Một người mẹ thường xuyên lo âu cho tôi mà tôi lại co trạng thái làm mẹ buồn, tôi thấy mình thật hư hỏng.Dường như không biết làm gì nữa, tôi hét lên thật lớn: 
-MẸ ƠI ! 
... 
Tôi bật dậy và thấy mình mệt mỏi, một điều tự nhiên khiến tôi đưa tay lên che mặt để phẩm bình tĩnh lại.Những doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi giọt nước mắt vẫn còn ứ trên mi mắt tôi. Tôi mở mắt ra và ... 
- Ôi! Tay mình đây mà. 

Nhìn lại lần nữa. Thật ngạc nhiên. tôi đã trở về với thân xác của mình. Tôi bây chừ là chính thị tôi. Hay quá. Tôi vui mừng khôn xiết. 
- Con sao vậy! Con tỉnh hẳn rồi chứ? Con đã triền miên suốt một ngày rồi đấy, mẹ... 
Mẹ chưa nói hết thì tôi đã ôm chầm lấy thân hình gầy đét nhưng ấm ám của mẹ. Tôi nói lên văn bằng cả tấm lòng mình: 
- Mẹ ơi! Con xin lỗi! Con thực sự xin lỗi! Con đã nói láo mẹ! Mẹ tha khuyết điểm cho con chứ! 
Tôi buông mẹ ra và đưa ánh mắt hy vọng của mình lên mắt mẹ, chờ đợi. 
- Mẹ biết chứ! Mẹ biết con đã nói láo mẹ nhưng mẹ chờ một lời thú nhận và xin khuyết điểm từ con! Và con đã không phụ lòng mẹ. Mẹ yêu con! 
Bây giờ thì tôi và mẹ ôm chầm lấy nhau. Niềm hạnh phúc vui sướng dâng trào trong tim mỗi người. Tôi thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ và tôi muốn phút giây này dừng lại để tôi có thể tự khắc ghi nó vào một góc của tâm hồn như giữ lại một kỷ niệm khó quên, nhắc nhở tôi mỗi khi quyết định một điều động gì đó văn bằng lời nói. Đôi khi, bạn thấy mình vô khổ trước những gì xảy doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi ra, đó đồng cân là một vách ngăn bạn dựng lên, để lẩn tránh sự hối lỗi. Nếu bạn cũng là một người khao khát hạnh phúc như tôi thì xin bạn đừng có cho qua những khuyết điểm lầm tưởng chừng vặt vãnh. Hãy chăm chú đến nó, biến nó thành hạt giấy và bỏ vào chiếc bình thủy tinh kỉ niệm. Tôi đã mất rất nhiều thời gian để biết trân trọng những thứ thuộc về mình. Và toi mong rằng bạn không như tôi. Bạn nhé! 

Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014

truyen sex - Em nợ nần anh giàu lắm giả cả đời nào là chả hết đâu

Nó biết anh trong một lần cúp học bất thành, và anh là cái thằng trưởng ban nền nếp tác doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi phong phá thối sự nghiệp vĩ đại của nó.


Mà trốn nhiều thì bị bắt lại nhiều, dần dần nó trở thành ''khách quen'' của văn phòng, không thèm húi nữa mà ở hẳn trong văn phòng tán phét với anh. Tán phét mãi rồi thành quen, ngày nào chán học cũng viết giấy phép xin nghỉ 2 tiết cuối rồi tự giác lên văn phòng ngồi. Thân nhau từ bao giờ chẳng biết.


- Tiền ơi có nhớ ví không? Ví thì há miệng ngồi trông đồng cân về. Tiền đi chẳng giữ lời thề, đi rồi đi mãi có về nữa đâu!


- Lại viêm tơ màng túi đầu tháng à?


- Hiuhiu, anh được thì cho em xin, hay là anh để làm tin trong nhà?


- Thôi cái thơ dại văn củ chuối kia đi, em còn nợ anh 12 nghìn tám trăm đồng chưa trả kìa!


- Việt Nam đồng làm gì có 800đ? Phét tó vừa thôi!


- Hôm đấy cô đi mua đồ trong siêu thị nhé!


Lấy hẳn 20 nghìn của anh mua gói keo kiết chocolate, chỉ dư đưa lại hẳn 7 nghìn hai trăm đồng thường xuyên nhé!


- Người đâu mà tính chất toán chi li thế? Cứ xoen xoét cái mồm mà kể í?


- Không kể để em nuốt luôn luôn à?


- Đồ keo kiệt, hừhừ... Sống trong đời sống cần có một tấm lòng...


Nó dẩu môi, tay cầm bút vẽ bậy lên mặt bàn sạch sẽ


- Tiền giặt mặt bàn gồm chỉ nước, tiền điện, tiền Omo, tiền Comfort, cả đồng cân thuê dính líu phơi nữa, cứ chịu xót thương chịu khó vẽ đi rồi tính chất hẳn vào đồng cân nợ nhé! Có nghe câu ''Vay chín thì phải trả mười, phòng khi túng lỡ có người cho vay'' bao giờ chưa?


- Anh... !@&%#*/()...


* * *


- Chết rồi anh ơiiiiiii, hết sóng gió này qua đi thì phong ba bão tố khác ập tới rồi, huhu!


- Gì cơ?


- Hôm trước bị phê bình phẩm dưới cờ khổ ăn vụng giờ lại bị mời phụ huynh vì khổ lôi kéo ban cán sự ăn vụng cùng kìa, huhuuuu


- Lại đem xoài vào lớp à?


- Không, bữa nay em đem mít! Bọn nó xin.


- Thảo nào... Hít một phát là biết ngay! Ngày xưa mẹ em có nêm thức ăn cho em không đấy? Hay là ăn nhạt quá cho nên em mới thiếu muối như thế?


- Anh có tin em cắn anh không? Em tuổi tuất đấy!


- Cứ thử cắn đi, một dấu răng tính chất tiền một chai cồn, một miếng băng đảng cá nhân, một chai thuốc làm liền sẹo và ba mũi tiêm ngừa dại nhé!


- Không thèm chơi với anh, logic 0.2 và logic 2.0 nó khác nhau nhiều lắm!


* * *


Anh giống như anh lớn của nó, kiêm luôn luôn việc làm bạn. Mặc dù rằng anh cũng chẳng ''người lớn'' hơn nó bao nhiêu nhưng thỉnh thoảng vẫn doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi lấy kinh nghiệm đi trước 1 năm ra mà cho nó ý kiến cá nhân.


Dần dần nó đâm ra ra nếp chuyện gì cũng kể cho anh nghe, còn anh thì lúc nào cũng ''luôn luôn luôn lắng nghe, xoành xoạch xoắn xít'' nó, bởi hành động cúp học đi ''tâm sự tuổi ô mai'' của nó khiến anh rất bực, tối về nhắn tin kể lể không được à? Đâu phải quen biết càng ngày càng ngày hai không biết mệnh của nhau đâu?


Nhưng bực thì bực cũng chẳng đuổi nó đi được, sáng anh đi học, nó ở nhà trùm chăn ngủ, chiều anh đi trực thì nó vác tử thi đến trường học vẫn tốt hơn việc nó lang thang đầu đường xó chợ nhiều.


* * *


Có một ngày...


- Này bồ ơi anh ở chốn naoooooo? Sao không cho ta nhìn thấy bản mặt của nhauuuuuu?...


- Thôi cái ca lẻ kia đi, đứng trước mặt em đây này, bị loạn thị à mà không thấy cứ thích hỏi lung tung thế?


- Vớ vẩn, anh nhìn anh đi, tướng học đâm ra mặt phụ huynh, ai mà làm người yêu anh thì đứa đấy bất hạnh quá thể!


- Giờ anh nói anh thích em em có tin không?


- Thì từ trước đến giờ vẫn thích nhau mà, nhề? Thế bây chừ em nói em yêu anh anh có tin không?


- Lại bày trò gì nữa đây?


- Không, em nói thật mà. Giờ em nói em yêu anh đấy, có tin không thì bảo?


- Hềhề, anh tin...


- Tin thật à?


- ...thì anh là thằng thần kinh có vấn đề!


Nó hậm hực quay mặt đi, vừa đúng lúc tiếng trống tan trường học vang lên.


Suốt một tuần sau đó, nó chẳng thèm cúp học nữa, nhờ mẹ viết hẳn cô đơn xin nghỉ cả tuần, anh nhắn tin cũng không thèm trả lời.


Ban đầu anh còn nghĩ nó đùa dai tẹo thôi, nhưng đến khi lật sổ bẩm sĩ số mệnh ra, ngày nào ở cột Hs vắng của 11A cũng có tên nó thì anh mới giật mình.


* * *


Nó vươn vai cho tỉnh ngủ rồi để nguyên đầu bù tóc rối chạy xuống mở cửa nhà, mồm lẩm nhẩm rủa xả đứa nào chọn giờ linh thiên quá.


- Sao lại là anh?


- Không anh thìa là ai?


- Đi tắt hơi đi! Đừng có lượn lờ ở đây nữa, tuổi con đỉa à?


- Dỗi à? Anh tự nguyện làm đỉa đấy! Rắc vôi đi rồi hết dỗi nhé! Hêhê


Bao nhiêu uất ức trào ra, nó xông vào đấm doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi anh túi bụi.


- Anh lên rừng ở với khỉ đi! Người ta là con gái đấy, người ta tỏ tình trước đấy, người ta chịu ''bất hạnh'' đấy, mà anh...huhu...


- Lúc đấy anh chưa nói hết mà! Thần kinh anh có vấn đề rồi mới tin em đấy, được chưa? Nín đi đừng khóc, nước mắt nước mũi đầy áo anh lại ghi nợ bây giờ!


- Anh ơi!


- Ơi!


- Anh yêu em thật à?


- Ừ!


- Anh ơi!


- Ơi!


- Nếu sau này không còn là bồ của nhau nữa thì anh gọi em bằng gì?


- Vợ!


- Gì???


- Em nợ anh nhiều lắm, trả cả thế hệ chưa hết đâu! Lấy tim anh rồi định lẩn tránh bổn phận luôn à? Đừng hòng nhé!