truyen sex| doc truyen hay

Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

Truyện sex - Thấy chi trong gió

Ở khu phố nơi gia đình truyen sex tôi mới chuyển tới, mỗi ngôi nhà đều bị gói vào một vô vàn chữ nhật vuông chằn chặn, lành lạnh buồn rầu. Phòng của tôi ở tầng ba, là chỗ tôi đã “xí” từ ngày trước hết về nhà mới, vì chưng đó là nơi mà tôi có thể thỏa thích ngắm nền trời ơi xanh biếc mỗi buổi chiều và nhìn những tia nước to đập vào cửa kính khi mưa xuống. Tôi để bàn học ngay cạnh cửa sổ, nơi những tia sáng đầu ngày thả cửa nhảy nhót và tạo thành những hình hoa văn kỳ lạ mỗi khi chiếu qua khung sắt và cái rèm cửa mỏng mảnh màu xanh lá. Tôi là con một. Bố mẹ tôi hiếm khi hiện diện ở nhà trước 9 giờ tối bởi chưng công việc kinh dinh bận rộn. Cuộc sống đầy đủ và cô đơn khiến tôi chẳng tha thiết gì với bất cứ thằn lằn quan hệ hay bất kể sở thích đặc biệt nào.

Nhà đối diện có người chuyển đến. Nếu không phải bởi phòng học ở tận tầng ba thì hẳn tôi cũng không biết được. Chủ nhà cũ đã đi từ lâu, nhưng cách đây một tuần thì người chủ tiếp kiến theo mới dọn đến. Tôi không rõ là có những ai, nhưng cái cửa sổ – cũng ở tầng ba doc truyen sex moi – của ngôi nhà ấy không còn bị đóng im ém nhẹm suốt ngày nữa. Sự rảnh rang khi luôn luôn phải ở nhà một mình đã tạo cho tôi một nếp kỳ lạ. Cứ mỗi buổi sáng khi vừa ngủ dậy và chuẩn bị đến trường, tôi lại ra ban công, chống hai tay lên cằm và nhìn chằm chằm vào khung cửa của nhà đối mặt để chứng kiến từng bước chuyển mình của nó. Mỗi ngày, khung cửa ấy lại được dán lên một miếng giấy nhớ hình vuông với đầy màu sắc khác nhau, hồng – xanh lá – xanh lam – vàng, và dán vào những nơi bất định như thể đang thách thức trí tò mò của tôi. Dần dần, đồng cân sau hai tuần, cái khung cửa nhỏ viền trắng ấy đã bị lấp đầy do những miếng giấy màu, cứ mỗi sớm mai khi nắng lên là lại bừng sáng như những bông hoa trong khung kính. Trí tò mò của tôi, vì vậy, cũng ngày một bị lấp đầy.


BAN CÔNG ĐẦY GIÓ


Tháng Ba, trời nhè nhẹ gió, cuốn đi những màn sương truyen heo mỏng mảnh và làn hơi nước ẩm cuối cùng của mùa Xuân để mở một con đường rộng thênh thang cho một mùa đầy nắng. Tôi đứng trên ban công tưới nước cho khu vườn nhỏ của mình rồi nhìn nắng tắt dần sau những tầng mây. “Bộp!” – cái máy phăng giấy được gấp văn bằng một miếng bìa vàng đụng trúng lưng tôi rồi rơi xuống nền. Tôi phì cười, giờ này mà vẫn còn có người chơi máy bay biến giấy. Xung quanh tôi chẳng có ai, chắc do đứa oắt con nghịch ngợm nào đó nhà quy hàng xóm phóng hơi mạnh tay.

- Này bạn gì ơi. Cho mình xin lại cái máy bay!

Sân thượng nhà đối diện, chính ngôi nhà với ô cửa sổ đầy màu sắc ấy, thưa thớt bộ tóc đen ngắn ngủn của ai đó. Thoắt cái, một cậu bạn tầm tuổi tôi nhảy vọt lên rồi ngồi đủng đỉnh ở cái lan can chênh vênh.

- Làm sao biết cái máy bay biến này là của cậu chứ không phải của người khác? Nó đâu có ghi tên đâu.

Tôi chớp mắt láu cá. Việc trước nhất tôi thường làm khi gặp một người bạn mới là gây tí chút khó dễ. Tôi thích vậy.

- Làm sao cậu biết là nó không có tên? Mở hẳn ra xem nào.

Tôi bật cười. Hóa ra cũng có lúc nếp trêu đùa trớ trêu của tôi bị người khác vặn lại. Tôi mở bung cái máy bay ra rồi nhìn thật kỹ. Chẳng có gì cả.

- Chẳng có gì cả.

- Phải rồi. Ngay từ đầu cậu đã nói đúng rồi mà. Cứ giữ lấy cái máy phăng nhé! Coi như quà tân gia.


Hàng xóm của tôi nhảy phắt một cái ra khỏi thành lan can rồi biến mất. Chẳng cho tôi biết tên, chẳng hỏi tên tôi, đồng cân để lại một món quà là tờ giấy trắng trơn không có một chữ gì hết cả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét