truyen sex| doc truyen hay

Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

truyen sex - Cất tim vào trong ngăn đá

Cất trái tim vào trong ngăn đá



Author : Hạ Trang :D





Tôi khoanh tay tì lên lan can và gục đầu xuống đó. Người thả lỏng như truyen sex một con mèo con đang mệt mỏi sau ngày chạy dài từ nóc nhà này sang nóc nhà kia. Những cơn gió của ngày giao mùa thổi mạnh làm tóc tôi tung bay, rối mù mịt. Gió mùa đông chẳng bao giờ biết quan tâm, đồng cân ào qua từng đợt như gã choai choai thích trêu chọc con gái, hoặc thoáng nhẹ lướt đến độ qua rồi ta mới biết. Chẳng buồn đưa tay vuốt lại mái tóc, tôi nhìn về phía xa kia, ở nơi đó có ngôi trường học cấp ba tôi đã học.





Bốn năm trước, khi tôi vừa bước chân vào cánh cổng trường học cấp 3 được 2 tháng...



- Bà có biết nó không?



- Ai cơ?



- Huân hotboy đó! Sau đợt dành giải nhất cuộc thi hùng biện quốc tế đã trở nên ngôi sao sáng của ngôi trường học Trung Nam này. Thông minh, học giỏi, nhà giàu mà cái quan yếu nhất là đẹp trai. Chậc... tiền nhiêu đó ôi thôi đã làm cho nhiều trái tim các cô nàng độ 16-17 thổn thức. Một khuôn mẫu bạn trai mới ra đời, khác hẳn những gì mà danh thiếp hotboy điển trai nhưng đa tình pha chút đầu gấu khác ở trường này đã tạo ra. - Hà say sưa như một phóng viên đưa tin chuyên nghiệp.



- Trùi ui...  Tưởng gì hóa ra gỉ tường! Minh Huân ngồi trên bàn tui chớ gì? Không quan tâm lắm.



- Có mà với cũng chả được! - Hà bĩu môi.



- Không quan tâm lắm bởi nó với cũng chẳng được mình ấy chứ! - Tôi phá lên cười trêu lại.



- Xì... Bà có quá tự cao không Giang?



- Tui thì kiêu ngạo có thừa rồi. - Nói thật ra thì không phải tôi tự phụ gì đâu, đồng cân tại vì đối với tôi, chẳng có ai là hotboy ngoại trừ bố.



day la noi dung footer**



Vênh váo. Tự cao. Đấy là hai tính từ tôi dành cho Huân khi lần trước tiên nhìn thấy. Tôi vẫn còn nhớ góc sân bóng rổ. Đứng từ gác thượng gia đình  chung cư tôi ở nhìn rõ lắm. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về, nước mắt đồng cân túc trực trào ra nhưng gió lại ngay tức khắc làm khô nhanh chóng. Cảnh Huân đi bóng, cười hớn hở và huých vào tay tôi đau điếng khi cậu ta ghi điểm với cú ném từ khá xa... Nhưng giờ đây vớ cả đã khác. Huân không còn ở đây đã ba năm. Tôi cũng sắp trải qua hết thời sinh viên đủ màu sắc của mình.





Chẳng biết sao chúng tôi lại có trạng thái thân nhau. Thân tới độ cậu ta đến nhà tôi ăn cơm là một chuyện tuyệt phẩm bình thường. Cũng có trạng thái là do lần cuối cùng tôi dám ngáng chân cậu ta trong căn tin rồi giương mắt lên bảo:



- Đói quá, hoa mắt nhìn nhầm, chân lại mỏi lên duỗi nhầm lúc.



Và cậu ta buộc phải trả thù bằng cách cứ tan học là kéo tôi đi xềnh xệch xạc suốt mấy ngày.Tôi bị kéo đi được một đoạn là chạy thoát để cậu ta phải đổi theo nhanh như gió. Vài bữa như thế, rồi mệt, rồi lại rủ nhau ngồi bệt xuống vệ cỏ nào đó, buôn dưa lê cho tới khi chán thì về.



Thế mà Huân lại đi. Học xong lớp 10 thì cậu ta phải vào Sài Gòn học. Tôi vẫn cười, vẫn đánh cậu ta khi ở sân bay và nhận lại những cái huých đau điếng. Những bản nhạc trẻ vui nhộn của những ca sĩ mới nổi không đủ để xoa dịu nỗi lòng và bao nhiêu tháng ngày sau hôm chia tay đó. Minh Huân ra đi để lại một trên dưới trống trong lòng tôi, một trên dưới trống lổng rõ ràng, nhưng hễ thanh thoát để suy nghĩ thì nó cứ rộng hoác và sâu hoắm dần.



Tôi không yêu nhưng nhớ. Không giận nhưng buồn. Không ghen, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh trên facebook cậu ấy ôm ngang eo một cô bạn cùng trường, thì tôi thấy tim nhói lên một cảm giác khó tả.



Huân vẫn chat yahoo, facebook với tôi đều đặn hai tuần một lần. Ba năm học ở Sài Gòn xa xôi nhưng Huân vẫn xen vào cuộc sống của tôi như vẫn rất gần. Chỉ có điều, chẳng còn ai mua kem rồi quệt lên mặt tôi mỗi sáng học thêm toán và cũng chẳng còn ai nhảy chồm chồm lên khi tôi thông báo một tin sốt dẻo lãng nhách của mình...





Sáng sớm hôm sau.



Trời đông lạnh quá! Những tia nắng ít oi còn vương lại không đủ sưởi ấm cho tất cả. Tôi thu người lại trong chiếc áo dày cộp. Nhưng chẳng ăn thua gì. Bờ vai tôi vẫn run lên từng đợt khi những cơn gió buốt lạnh hờ hững lướt qua. Bởi đâu đó đồng cân cô đơn thuần là cái lạnh thiên nhiên. Đơn giản bởi chưng lòng tôi cũng chẳng ấm áp gì hơn thời tiết lúc này.



Tôi như một bông hoa thiếu nắng, rũ rượi.Mỗi khi đông đến, tôi tự mua khăn len, tự mua mũ len, mua cả căng thẳng tay thật ấm. Tôi tự nhủ sẽ cất trái tim mình vào trong ngăn bần tiện của thiên nhiên, sẽ một mình vượt qua cái giá lạnh của mùa đông, không cần ai cả!



Tiếng nhạc chuông phôn của tôi bỗng rung lên từng hồi trong túi áo.



- Gì đấy? - Tôi nhấc máy khi thấy tên người gọi, là Hà.



- Nó về! Huân nó về đây rồi! - Giọng Hà sang sảng cất lên trong không gian im ắng lạ kỳ ở đầu dính dáng bên kia.



- Ừ! - Tôi thấy trái tim mình rung lên từng đợt, cảm xúc như vỡ òa trong quýnh quýu họng.



- Ờ...ờm.... Huân đã về, thằng Kiên nói với tui là nó có dẫn theo bạn gái. Tý nữa họp lớp nha bà, mà bà đang ở đâu???



- Chỗ cũ thôi.



- Là chỗ nào? Mà sao nghe giọng bà kiểu gì ý?



- Ừ... Đang ở chỗ bí mật... Thôi tí ti nữa tui gọi lại nhé...



Tôi nghe giọng mình trượt tận đâu xa lắm. Cố cố gắng không để những giọt nước vô cớ trào ra, tôi quệt bỏ bít tất cả và tắt telephone nhanh chóng. Gió thổi to hơn và cơn lạnh quay quắt khiến tôi giữ chặt chẽ hai vạt áo khoác mỏng.



Huân đã về. Có dẫn theo bạn gái. Đó không phải là việc của tôi, nhưng có cái gì đó nghèn nghẹn trong tim. Lúc lắc cái đầu để xua đi những suy nghĩ bít tất vẩn ấy, tôi quay người lại và định bụng sẽ về phòng nằm một tẹo rồi đợi Hà đến đón đi họp lớp.





7.00 pm...



Mái tóc đen nhánh. Áo sơ mi trắng bên trong chiếc áo khoác da màu đen, giày cánh trắng và một nụ cười. Tôi khựng lại. Những giọt nước mắt vừa cố kỉnh ngưng lại nhưng vẫn dâng đầy trong mắt, từ từ trào ra, thi nhau trào ra, đua nhau trào ra không kìm nén nổi. Tôi lấy đại hít vào trong và quệt nước mắt. Gió rít qua làm tôi rùng mình vì lạnh. Tôi ghét mùa đông, vì phải mặc đủ ấm để khỏi ốm, do phải một mình chống lại những cơn gió lạnh tăm căm, những cái rét thấu xương thịt, mà chẳng có đến một bàn tay rét mướt để siết chặt chịa tay mình.



- Mọi người đâu hết rồi? - Tôi hỏi to, giọng như muốn vỡ ra. Mà nhìn đi nhìn lại thì cũng chả thấy ai ngoài tôi cả cậu ta trong nhà hàng này, kể cả hà khi nãy còn đứng đằng sau tôi giờ cũng không thấy mày mặt đâu.



- Họ chưa đến. - Giọng nói này đã ba năm rồi tôi chưa được nghe, nhưng giờ đây, nó truyen heo vẫn quen thân như ngày nào.



- Ờ... mà bạn gái đâu?



Huân vẫn cười, đi lại gần về phía tôi. Rồi đột ngột choàng tay ra ôm gọn tôi vào lòng. Cười nhẹ.



- Từ bây chừ bà sẽ là bạn gái của tui. Làm bạn gái tui nha?



Tôi cảm thấy mùa đông năm nay thật khác, nó ấm áp hơn những gì tôi tưởng tượng. Và có lẽ từ bây giờ, tôi sẽ yêu cái lạnh của mùa đông. Đông... vốn lạnh phải chăng là thuốc thử để liệu chừng rằng bên nhau, tim ta sẽ còn đủ ấm, ái tình ta có còn đủ nồng nàn? Một chút lạnh đầu đông đã len vào tôi, để thổn thức những rung động thật khẽ, thật dịu dàng. Mỉm cười hạnh phúc, tôi nói nhẹ:



- Ờ!



Mùa đông năm ấy, giữa dòng người tấp nập, hai trái tim đã tìm thấy nhau!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét