truyen sex| doc truyen hay

Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

Truyện ngắn - Vẫn yêu dù sẽ biết mất nhau



Chẳng biết duyên nợ gì mà mình gặp nhau em nhỉ, ngày đó tôi không nghĩ mình sẽ tham gia sinh hoạt đoàn, đó chỉ là những điều bắt buộc với tôi thôi, rồi từ từ tôi càng thích làm công viêc này làm công việc có ích cho xã hội. Rồi tôi tốt nghiệp đại học tôi xin về phường làm và được phân làm bí thư của khu vực lúc đó khu vực của tôi mới có năm người à quá thiếu so với quy định, thế là tôi lại phải đi tìm kiếm và nhờ sự giúp đỡ từ các cô chú ở phường cuối cùng thì khu vực mới có thêm hai người mới là em và một người nữa.



Lần đầu gặp em trong buổi sinh hoạt giới thiêu đoàn viên mới, tôi thấy em có gì đó hơi sợ và nhút nhát, nói chuyện với mọi người mà cứ cuối mặt không à và sau buổi sinh hoạt đó tôi có bảo em ở lại nói chuyện với tôi, tôi hỏi em:



_ Bộ lúc nảy em sợ em run hả



_ Dạ lúc nói chuyện với mọi người em không được tự tin lắm



_ Ừm không sao đâu em cứ ở đây một thời gian là em sẽ mạnh dạng thôi, có gì khó khăn cứ nói anh, anh sẽ giúp em



_ Dạ hihi em cám ơn anh



Sau đó em và tôi đi về hai đứa đi chung một con đường em thì đi xe đạp tôi thì đi xe máy em bảo tôi đi về trước đi đợi em về sẽ muộn đó, nhưng lúc đó tôi lại muốn về cùng em muốn được nói chuyện với em thêm lát nữa. Tôi và em đi song song nhau, ngoài tiếng xe cộ thì lúc đó chẳng có tiếng người, đặc biệt là tôi và em hai đứa cứ im lặng.



Đêm đó về nhà tôi lật hồ sơ của các đoàn viên ra xem và hồ sơ của em lại làm tôi chú ý 11 năm liền em đều là học sinh giỏi và tên đầy đủ của em là Nguyễn Thị Thu Hà . Do em mới vào nên mỗi lần họp tôi cho em làm thư ký ghi chép lại hết những nội dung chính của cuộc họp. Sau mỗi cuộc họp tôi lại hỏi em:



_ Có mệt không cô thư ký



_ Dạ không anh ơi mà ngươc lại em lại thích làm công việc này hihi – em nói rồi cười tít mắt



Nụ cười của em thật đáng yêu đôi lúc nhìn em và sự hồn nhiên của em khiến tôi quên đi hêt mệt mỏi.



_ Giờ còn sớm đi uống nước với anh không



_ Bây giờ luôn hả anh- em nhìn tôi nhắm hít mắt



_ Ừ bây giờ



_ Dạ hihi



Thế là tôi và em tìm một quán nước gần đó hai chúng tôi uống nước mía vừa uống nước tôi vừa trò chuyện với em vui vẻ, lúc chỉ có tôi và em tôi thấy em đã biết mở lòng hơn vui vẻ nói chuyện cùng tôi em kể cho tôi nghe về việc học của em về gia đình của em và về bản thân của em nữa. Tôi thì kể cho em nghe các hoạt động của khu vực và khuyên em dù có tham gia bất cứ phong trào gì thì cũng đừng bỏ bê việc học , học lúc nào cũng là quan trọng nhất , em đều dạ và hứa sẽ làm tốt mọi việc của mình tôi cười và nói với em:



_ Hai anh em mình cố lên yead



_ Da hihi



Tối đó về tôi lại nghĩ về em về những chuyện mà em và tôi đã nói với nhau, bây giờ tôi mới hiểu tai sao lúc ban đầu em hơi sợ và nhút nhát vì em là con một trong gia đình nên ba mẹ lúc nào cũng dành tất cả sự yêu thương cho em họ không muốn em làm bất cứ việc gì vất vả nhiệm vụ chính của em là chỉ có việc học thôi và ba mẹ em nói rằng từ nhỏ sức khỏe em rất yếu nên họ không muốn em phải làm bất cứ việc gì vất vả và nặng nhọc nên mặc dù là con gái nên em chẳng biết nấu nướng gì hết đó , mỗi lần kể là em lại mặc cỡ cuối mặt gãi đầu và tôi lúc đó chẳng dám cười em, bây giờ nghĩ lại tôi cũng măc cười.



Trung thu đến tôi vận động mọi người trong đội tích cực làm lồng đèn tặng cho các em nhỏ khó khăn, lúc mới vào làm em có đến nói nhỏ với tôi:



_ Anh ơi, em không biết làm anh chỉ em nhé



Tôi vui vẻ đồng ý nhưng có đều chắc đó giờ em chưa làm những việc như thế này nên trông em lọng cọng, tôi biết nhưng tôi cứ để em làm rồi em sẽ quen nếu chuyện gì tôi cũng làm dùm em thì em sẽ không thể trưởng thành được nếu hư thì làm lại làm đến khi nào được thì thôi, tôi đang đứng đếm số lòng đèn mà đội đã làm được thì nghe giọng của Thắng quát lên:



_ Trời ơi là trời không làm được thì thôi đứng ra ngoài dùm cái chứ làm cái kiểu này hư bắt người ta làm lại rồi biết bao giờ mới xong



Thắng đang nhìn em và nói có vẻ tức giận còn em thì cứ cúi mặt liên tục nói xin lỗi, tôi tiến lại về phía em và nói với Thắng:



_ Thôi em làm lại giúp Hà đi, Hà mới vào mà không biết thì mình chỉ có gì mà phải nặng lời với em như vậy



_ Nhưng mà sẽ rất mất thời gian anh à- Thắng nhìn tôi cãi



_ Thôi được rồi cứ để đó đi xíu anh sẽ làm lại giúp Hà cho



_ Em đi qua bên đây với anh- tôi nhìn Hà rồi nói



_ Dạ



Nói rồi em lúi cúi đi phía sau tôi, nhìn mặt em lúc đó xanh lè à chắc nảy bị la nên em sợ quá. Tôi ngồi xuống và bắt đầu làm lồng đèn:



_ Bây giờ thì em có việc làm rồi nè



_ Dạ nhưng mà em sợ sẽ làm hư nữa thôi- em nói nhỏ rồi mặt cứ cuối xuống



_ Hi không hư nữa đâu bây giờ em chỉ việc đứng đây xem anh làm anh kêu em làm gì thì em làm theo anh nha



_ Dạ hihi



Thế là tôi bắt tay vào công việc em cứ mải mê nhìn tôi làm, tôi kêu em lấy bất cứ thứ gì em cũng đều ngoan ngoãn đi lấy trong em cứ như người giúp việc của tôi vậy, nhưng thế cũng tốt tôi muốn em phải biết làm mọi thứ rồi thời gian em sẽ quen thôi.



_ Anh T ơi



Nghe tiếng em tôi quay lại



_ Gì vậy em



_ Anh uống nước nè nảy giờ anh làm chắc mệt lắm



_ Ừ cảm ơn em



_ Dạ hihi



Tôi uống xong ly nước của em rồi hỏi nhỏ em:



_ Sao em lấy nước cho mình anh vậy



_ Vì chỉ có anh là tốt với em thôi hihi



_ Hi em nói vậy là không được ở đây anh chị ai cũng tốt với em hết đó nghe chưa



_ Nhưng anh là người tốt nhất



Em nói vậy tôi cũng không biết nói gì thêm, đến xế chiều thì công việc cũng xong, tôi tập hợp mọi người lại rồi phân công công việc cho mọi người vào buổi tối nay



_ Tối nay bạn nào xung phong là người dẫn chương trình cùng các bé



Sau một lát suy nghĩ thì không ai xung phong cả



_ Việc này cũng dễ mà các bạn – tôi nói



_ Em…- Hà cất tiếng



_ Em tự tin không- tôi nhìn em hỏi



_ Dạ cũng chút chút nhưng em sẽ cố gắng vì hôm nay mọi người đã vất vả còn em thì chưa làm được gì nên em muốn làm một việc gì đó cùng mọi người



_ Em đã quyết tâm tâm vậy thì tui anh phải cho em làm rồi



Nói rồi tôi và mọi người vỗ tay khích lệ em, tôi thấy lúc đó em cũng vui rất nhiều, có lẽ em đã tự tin hơn rồi. Sau đó mọi nguời ra về và tôi có dăn kĩ là tối nay nhớ đến đúng giờ sớm hơn thì càng tốt. Tôi kiểm tra rồi khóa cửa định ra lấy xe thì gặp em



_ Sao em chưa về- tôi nhà em rồi hỏi



_ Dạ anh ơi tối nay mình làm rồi có được về sớm không em sợ về tối quá ba mẹ không cho em đi



_ Tối anh qua xin ba mẹ em rồi đón em đi luôn khi nào về anh chở em về được không



Em suy nghĩ một hồi rồi gật đầu



_ Da hihi



Chiều hôm đó tôi về nhà đặt lưng nằm nghĩ một lát rồi đi chuẩn bị cho công việc tối nay, tôi đi tắm rồi ăn cơm cùng gia đình, tôi rất thích ăn cơm cùng gia đình nhất là được ăn những món ăn do mẹ nấu tôi bây giờ tôi biết nấu ăn cũng là nhờ mẹ. Hơn 4 giờ chiều tôi qua nhà em, tôi đứng trước nhà em và goi cho em được một lát thì em ra mở cửa, bước vào là một khoảng sân rộng và được trồng nhiều loại cây, hoa đầy đủ săc màu.



_ Anh vào nhà có ba mẹ em nữa đó, anh phải nói sao mà thuyết phục được ba mẹ cho em đi đến tối nha



_ Thế em có nói trước với ba mẹ chưa



_ Dạ có



_ À mà này mấy bông hoa nhà em bông nào cũng đẹp là của ba em trồng hả



_ Của em nữa đó em cũng thích chăm sóc hoa lắm hihi



Bước vào nhà em thì gặp ba mẹ em ngồi ngay ở phòng khách, tôi chào rồi ngồi nói chuyện với ba mẹ em một lát, ba mẹ em cứ hỏi tôi suốt về em đa phần là cứ bảo tôi nên quan tâm em một tý, vì em là con một nên từ nhỏ đến lớn chẳng đụng tay vào việc gì nhất là những việc nặng, và bảo tôi đừng bao giờ la rầy em mỗi khi em có làm sai điều gì đó những khi ba mẹ em nói vậy em cứ nhìn tôi rồi cuối mặt trong đáng yêu làm sao. Nói chuyện với ba mẹ em một lát rồi tôi xin phép chở em đi, ngồi phía sau xe mà em cứ im thin thít không nói chuyện gì cả. Tôi bắt chuyện với em:



_ Được đi chơi em thích không



_ Dạ em thích lắm bình thường là ba mẹ không có cho em đi như vậy đâu nhưng hôm nay có anh xin em mới được đi đó



_ Rồi bình thường em có đi chơi với bạn bè không



_ Em có ít bạn lắm nếu có đi đâu chơi thì ba hoặc mẹ sẽ chở em đi chứ không cho em đi một mình



_ Ba mẹ thương em quá rồi còn gì



_ Nhưng em chán lắm, từ nhỏ tới giờ em chẳng được làm gì theo ý mình cả , mọi việc điều do ba mẹ quyết định



_ Thôi em đừng nói như vậy ba mẹ lo lắng cho em cũng là có ý của ba mẹ, đừng chán nữa nha xíu nữa chơi cùng các bé sẽ hết chán liền



_ Dạ hihi



Tôi chở em đến là lúc mọi người đã có mặt đầy đủ, tất cả đã sẵn sàng chỉ còn chờ các bé thôi, tôi quay sang nhìn em, em thì đang lẩm nhẩm cái gì đó trong miệng chắc là chuẩn bị cho phần dẫn chương trình của mình rồi lần đầu mà chắc em hồi hộp lắm. Tôi lại rót cho em ly nước



_ Em uống nước cho đỡ run



_ Dạ em cám ơn anh



Thế là buổi tối trung thu cũng diễn ra, thấy em dẫn chương trình vui chơi cùng các bé trong em thật hồn nhiên



_ Nhân dịp tết trung thu các anh chị muốn dành cho các bé những niềm vui và bất ngờ đặc biết là những phần quà thật dễ thương và ngộ nghĩnh các bé có đồng ý chơi trò chơi với các anh chị không



_ Dạ có



Thế là các trò chơi được em nghĩ ra và bắt đầu hướng dẫn chơi cùng các bé nhìn em lúc đó như một người khác vậy không giống cô bé nhút nhát như ngày nào



_ Tết trung thu em đốt đèn đi chơi…



Giọng hát trong trẻo của em vang lên bắt nhịp cho các bé hát theo cùng hòa nhịp với tiếng vỗ tay với mọi người xung quanh, khiến cho không gian lúc này sôi động hẳn lên. Tiết mục cuối cùng là phát quà bánh và lồng đèn cho các bé, các bé nhận được bánh đều hớn hở còn em thì cứ tranh thủ phát quà rồi nựng các bé nhỏ những hành động đó tuy thật nhỏ nhưng với tôi nó có một cảm giác gì đó thật khó tả. 7h30 tôi chở em về. Im lặng một lát rồi em nói:



_ Anh ơi chở em đi chơi một lát đi đừng về nhà sớm lâu rồi em không được đi chơi như thế này



_ Được thôi bây giờ em muốn đi đâu nè



_ Ưm…. Em muốn đi nhiều chỗ lắm đi siêu thị nè, đi công viên nè, và đi ăn uống nữa hihi



_ Vậy thì giờ anh sẽ chở em đi hết luôn



Em và tôi đi siêu thị chúng tôi đi vòng qua hết siêu thị rồi lên khu mua sắm, em thì cứ mải mê nhìn các món đồ lưu niệm món nào cũng khen dễ thương hết đúng là con gái.



_ Cái vòng đó đẹp quá anh- em nhìn vào tủ kính rồi nói



_ Em thích không , anh sẽ mua tặng em– tôi hỏi em



_ Cái này bạn gái anh đeo là đẹp lắm đó, anh mua tặng bạn gái đi- câu nói của chị bán hàng khiến tôi và em nhìn nhau rồi phì cười



_ Em thích nhưng mà chắc đắt lắm thôi mình đi kiếm gì đó uống nước đí em khát nước rồi



Tôi cứ nhìn vào chiếc vòng đó rồi nhìn em, tôi bảo em:



_ Em đi xuống dưới quẹo trái rồi là tới chỗ bán nước, anh đi toilet cái



_ Da vậy em đi đây anh đi xong rồi lại đây chờ em nha- em cười khúc khích rồi chạy đi



Tôi nhìn vào tủ kính rồi nói với chị bán hàng:



_ Chị thấy cô bé hồi nảy rồi, chỉ có thể lựa giúp em chiếc vòng vừa tay với bạn em mà giống kiểu hồi nảy không



_ À được



Chị nói rồi lấy ra đưa tôi xem



_ Chị gói cái này giúp em nha



_ Được rồi mà bạn gái em thiệt có phước có được một người bạn trai chu đáo như em



_ Dạ không phải đâu đó chỉ là em gái em thôi- câu nói đó làm tôi hơi bối rối



Tôi đứng đợi một lát thì em cũng chạy về



_ Đông quá nên bắt anh phải chờ lâu hihi



_ Có gi đâu cô bé hihi



Thế là tôi và em tiếp tục đi chơi, lên khu vui chơi tôi và em mua thẻ chơi các trò chơi



_ Anh biết chơi không, em không biết chơi- em nói mà em nhăn mặt



_ Biết vào đi rồi anh chỉ em



Thế là tôi và em chơi các trò chơi, hôm nay tôi thấy em cười nhiều hơn mọi ngày, vui nhất là phần chơi xe điện, tôi lái xe mà cứ cố tình đâm vào em, mỗi lần như thế em lại nhăn mặt rồi lại nở một nụ cười



_ Cái anh này sao cứ đâm xe vào em hoài huhu



Chơi một lát tôi chở em về, tôi chạy xe thật chậm nhưng gió thì vẫn vì vù bên tay, tôi nhìn vào kính xe thấy em đang nhìn xung quanh đường, trên môi thì luôn nở một nụ cười



_ Hôm nay đi chơi em vui không – tôi hỏi em



_ Dạ em vui lắm ước gì ngày nào em cũng được đi như vậy thì tốt biết mấy- em nói mà gục mặt xuống vào vai tôi



Nói với một lát rồi cũng tới nhà em



_ Anh về cẩn thận, em vào nhà đó nha



_ Khoan đã- tôi gọi em



_ Có chuyện gì vậy anh



Tôi đưa vòng đeo tay lúc nảy cho em



_ Anh tặng em nè



_ Cái gì vậy anh- em ngạc nhiên hỏi tôi



_ Thì em cứ vào nhà rồi mà ra xem, anh về nha



_ Da hihi



Tối về đến nhà làm vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại tôi có tin nhắn, mở ra xem thì đó là tin nhắn của em:



_ Chiếc vòng anh mua rất đẹp và em rất thích nhưng em đã bảo anh đừng mua rồi mà nó đắt lắm



_ Tại vì anh thấy nó hợp với em anh nghĩ em đeo nó sẽ rất đẹp hihi à mà em phải nhớ đeo nó bên mình đó nhá



_ Em đeo rồi nó rất đẹp nhưng chỉ lần này thôi lần sau anh đừng mua cho em nữa nha



_ Anh biết rồi thôi ngủ nha cô bé



Tôi nhắn tin một lát rồi ngủ, nói là ngủ nhưng tôi chỉ nhắm mắt chứ không ngủ được tôi thấy em đáng yêu mà cũng đáng thương nữa cuộc sống mà ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài chắc em cô đơn lắm, tôi chợt nhớ là khoảng một tháng nữa sẽ có một chuyến đi xa do quận tổ chức có tên goi là hành quân về nguồn đây là một cơ hội tốt để em có một chuyến đi cho biết đó biết đây nhưng cái tôi lo nhất là ba mẹ em, không biết ba mẹ có đồng ý cho em đi không. Buổi chiều ngày hôm sau, trong khi đang coi lại sổ sách thì tôi nhận được cuộc gọi từ số của em, tôi bắt máy thì nghe giọng em hơi hốt hoảng:



_ Anh ơi em bị té đau quá mà xe em hư rồi em không về nhà được- em nói như muốn khóc



_ Vậy giờ em đang ở đâu



_ Dạ trước cổng trường em



_ Rồi rồi em ở yên đó anh đến liền



Vừa cúp máy tôi vội lấy xe chạy đến trường em, vừa thấy tôi em đã vẫy tay tôi liền chạy đến chỗ em ngồi



_ Em có sao không, có bị thương chỗ nào không



_ Dạ em chỉ bị trầy à nhưng lúc nảy chân em hơi đau nên không đứng dậy được



_ Đau ở đâu anh xem cho coi chừng ảnh hưởng tới xương thì khổ



_ Dạ chắc không sao chỉ bị chảy máu chút xíu ở cổ chân chắc là do em sợ quá



_ Mà người đụng em đâu



_ Người ta tông xe em rồi bỏ chạy rồi cũng may là có mấy chú xe ôm đến giúp em



_ Xe em bị hư như vậy chắc để anh đem sửa anh ngồi đây chờ anh xíu nha



_ Dạ



Thế là tôi vội mang xe em đi lại tiệm sửa xe gần nhất rồi vội quay lại chỗ em, trên đường sẵn tôi mua cồn y tế và bông gòn thêm miếng băng cá nhân về tới chỗ em thì em vẫn ngồi đó. Tôi tiến lại phía em ngồi cạnh em.



_ Em cởi giày ra đi, anh băng thuốc cho không khéo thì nhiễm trùng đó



_ Dạ



Em nói rồi cởi giày, tôi thì nhẹ nhàng sát trùng rồi băng vết thương cho em. Một lát cũng xong, tôi ngước lên nhìn em, em thì tôi chằm chằm



_ Sao em nhìn anh dữ vậy



_ Dạ anh thật là tốt em ước gì



_ Ước sao…- tôi thắc mắc



_ Sau này khi em có người yêu thì người đó cũng giống như anh vậy đó lúc nào cũng che chở bảo vệ em



_ Em khờ quá tất nhiên rồi, bạn trai nào mà không như vậy với bạn gái của mình chứ



Sau đó tôi chở em đến chỗ sửa xe và lấy xe về, mặc dù chân em còn đau nhưng em vẫn cố gắng đạp xe lúc đó tôi thấy thương em quá, tôi bảo em gửi xe ở đó tôi chở em về em không chịu, tôi bảo em đi xe máy của tôi thì em bảo em không biết chạy, tôi thì chạy theo sát em đến khi về đến nhà. Tôi hỏi em có muốn đi chơi xa không em không trả lời nhưng tôi biết em rất thích, tôi có bảo tôi sẽ xin ba mẹ giúp em lúc đó em cười và nói khó lắm anh ạ. Thế rồi gần một tháng trôi qua vẫn đều đăn mỗi tối tôi và em cứ nhắn tin và số tin nhắn ngày càng nhiều hơn, lúc này công việc ở phường cũng ít chủ yếu là lao động nên tôi chỉ goi các bạn nam và thêm những thanh niên trong phố còn con gái thì chỉ làm những công việc nhẹ nhàng, tôi thì không muốn ảnh hưởng tới việc học của em nên cũng không kêu em làm việc với lại tôi thấy sức khỏe của em cũng không được tốt lắm. Vậy là



gần một tuần nữa chuyến đi cũng đến rồi hôm đó tôi có nói sẽ đến nhà em để xin ba mẹ cho em đi, 5h chiều thì tôi đã có mặt tại nhà em:



_ Cô chú cũng nghe Hà nó nói về chuyến đi đó nhưng từ nhỏ tới giờ con Hà chưa bao giờ đi xa như vậy mà không có ba hay mẹ bên cạnh nên cô chú cũng hơi lo- ba em trầm ngâm



_ Cô chú cứ yên tâm trong mỗi chuyến đi tụi cháu đã sắp xếp và chuẩn bị kĩ càng hết rồi với lại mỗi năm đều có một chuyến đi như vậy cháu nghĩ đây là một cơ hội để Hà có thể tiếp xuc với mọi người và có thể đi đến được nhiều nơi lúc đó chắc Hà sẽ tự tin hơn không còn rụt rè nữa, khi đi nhất định cháu sẽ chú tâm đến Hà, cô chú đừng lo nhé.



_ Vậy các cháu dự đinh sẽ đi đâu



_ Dạ năm nay chúng cháu đi Trà Vinh , cách đây cũng khoảng 100 km cháu sẽ trực tiếp chở Hà và chú ý đến Hà



_ Ừm nếu như vậy thì cô chú cũng yên tâm- ba em nói



Lúc đó tôi nhìn sang em thấy em vui lắm, cười suốt từ lúc mà ba mẹ em cho phép, thế là tôi bảo em chuẩn bị đồ đạc và tinh thần săn sàng đi chơi. Tôi đó về tôi thấy vui lắm, vì sắp được đi xa lại có em cùng em cùng đi nữa, nằm một mình nhiều khi tôi tự hỏi em là gì mà sao tôi cứ muốn bên em , muốn được bảo vệ che chở cho em thế này, muốn thấy được nụ của em thế này và muốn được gặp em mỗi khi tôi nhớ về em, chắc em đâu biết rằng thời gian qua được bên em được tiếp xúc cùng em tôi đã yêu em mất rồi, yêu từ con người em, yêu cái tính cách của em đôi khi nhút nhát cũng có lúc nghịch ngợm, yêu cái tính ít nói nhưng có khi nói nói thật nhiều để trải lòng mình, nhưng tôi để cái tình cảm ấy trong lòng mình , tình yêu đâu cần nói chỉ cần mỗi ngày được bên em che chở cho em thế là đủ lắm rồi. Thế là ngày đi chơi của chúng tôi cũng đến, chuyến đi tơi 7h sáng mới khởi hành mà 4h30 em đã gọi cho tôi rồi:



_ Anh nghe nè, làm gì mà gọi anh sớm vậy cô bé- tôi nói với cái giọng buồn ngủ



_ Anh ơi em nôn đi quá nên em không ngủ được



_ Ừm hihi vậy cứ đợi đi cô bé còn hơn hai tiếng nữa đó



_ Da vậy giờ em đi chuẩn bị đây anh ngủ tiếp đi không làm phiền anh nữa



Nghe điện thoại của em mà tôi phì cười, bây giờ trời đã mờ sáng tôi cũng thức dậy tập thể dục rồi làm vệ sinh cá nhân, 5h30 sau khi chuẩn bị đồ đạc và dụng cụ cần thiết cho chuyến đi, tôi qua đón em trước khi đi tôi nhắn tin cho em trước, đến nhà em thì em đã đợi tôi từ bao giờ.



_ Em đợi anh lâu chưa- vừa gặp em tôi hỏi



_ Dạ chưa em cũng mới ra



Sau đó em lên xe và tôi chở em đến điểm tập kết, trước khi đi mọi người đều được phát đồ ăn đồ uống để có sức cho một hành trình dài. 7h thì mọi người cùng xuất phát đoàn xe nối đuôi nhau thành một hàng dài chứ không chứ không chạy theo hàng hai hàng ba, ký hiệu chung để không bị lạc nhau là trên mỗi xe sẽ cắm lá cờ tổ quốc nhỏ, hoặc là nhìn biển số có ký hiệu cùng thành phố với mình là được. Nhìn qua kính chiếu hậu tôi thấy em vui lắm em nhìn xung quanh với vẻ thích thú, tôi vẫn im lăng vì tôi thích nhìn em như thế, được một lát rồi em khẽ hát dù em hát nhỏ nhưng tôi vẫn nghe được hết nội dung bài hát, giọng hát trong trẻo và rất hay, lâu lâu em cứ hỏi tôi là gần tới chưa anh, còn lâu không anh ….tôi đoán chắc có lẽ do em mệt hoặc do em nôn đến nơi. 9h30 thì cũng đến nơi, chúng tôi đi dạo quanh thành phố Trà Vinh nơi có nhiều chùa chiềng và nhiều hàng cây thẳng táp, chúng tôi đi tham quan các chùa chiềng đặc biệt là những ngôi chùa cổ của người Khmer như chùa Âng, và đăc biệt là chùa Hang là một trong những chùa đẹp nhất ở Trà Vinh đây là nơi có nhiều loại cây cổ thụ cổ và là nơi hội tụ của nhiều loại chim… Sau một buổi đi tham quan chúng tôi ghé Ao Bà Om hay còn có tên gọi khác là Ao Vuông một trong những thắng cảnh nổi tiếng nhất nơi đây, nơi đây có những cây sao, dầu cổ thụ hàng trăm năm tuổi phủ tán rợp cả vùng, tạo nên cảnh quan vừa thanh nhã, vừa mát lành. Những cây sao, cây dầu này có bộ rễ khổng lồ nổi trên mặt đất, tạo thành nhiều hình thù kỳ lạ. Có bộ rễ lớn đến nỗi có thể tạo thành cái hang độc nhất vô nhị, trẻ con có thể chui vào vui chơi. Lại có bộ rễ cây trở thành ghế ngồi nghỉ chân của mọi người. Và chúng tôi đã chọn nơi đây là nơi cắm trại của mình, mọi người thu dọn đồ đạc cất vào một vị trí tôi và em thì để ba lô sát nhau cho dễ tìm, ai được phân công nhiệm vụ nào thì làm cái đó, các người nam thi dựng lều trai, nũ thì quét dọn xung quanh em tôi thì vừa hối thúc và phụ giúp mọi người còn em thì cũng háo hức làm theo những gì mà những người khác làm, lâu lâu tôi lại nhìn em thấy em làm mà đáng yêu quá nhưng sao tôi thấy em rất lạ lâu lâu lại đưa tay ngực trái rồi thở trông có vẻ mệt mỏi những tôi cứ nghỉ là do em mêt thôi.



_ Em mệt thì nghỉ nha đừng cố gắng quá, để anh đi lấy nước cho em uống



_ Dạ em không sao đâu hihi trong ba lô em có nước anh lấy giúp em nha



_ Ừ em ở đây chờ anh



Tôi tiến lại cỗ ba lô của tôi và em để lấy nước những khi mở cặp em ra thì tôi vô tình thấy trong ngắn kéo có rất nhiều thuốc mà tôi chẳng biết đó là thuốc gì với lại thấy sắc mặt lúc nảy của em không được tốt chẳng lẽ em đang bệnh sao, tôi liền goi Dũng hiện đang là bác sĩ tại một bệnh viện có tham gia trong chuyến đi này để giúp mọi người trong những trường hợp cấp thiết



_ Anh gọi em à



_ Ừ em xem giúp anh những loại thuốc này là thuốc gì vậy em



_ Ủa mà thuốc gì vậy anh sao toàn là thuốc bổ với thuốc trợ tim không thế này, ở đây có ai bị bệnh tim hả anh, nếu có thì anh bảo đừng làm quá sức nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đó



_ Ừ anh biết rồi



_ Thôi em đi giúp mọi người đây



Tồi gật đầu rồi nhìn về phía em, chẳng lẽ cô bé hồn nhiên yêu đời thế kia mà đang bệnh sao, tôi chợt nhớ đến những lời em nói cái ngày em và tôi mới gặp nhau, em nói từ nhỏ sức khỏe sức khỏe yếu nên ba mẹ không cho em làm bất cứ chuyện gì hết cho nên mặc dù là con gái em không bết nấu nướng gì.



_ Anh ơi, anh lấy được nước chưa- em gọi khiến dòng suy nghĩ của tôi cắt ngang



_ Ừ anh tới liền



Tôi vội để thuốc của em vào vị trí cũ rồi tiến lại chỗ em, tôi đưa nước cho em uống rồi nhìn em, cô gái bé bỏng của tôi lại đang mang trong mình một căn bệnh như thế này sao



_ Anh ơi em hết khát rồi em đi giúp mọi người nha- em nói rồi bước đi



_ Không được



Tôi nói rồi nắm tay em lại, lúc đó có lẽ em bất ngờ với hạnh động đó của tôi nên cứ nhìn tôi chầm chầm



_ Có chuyện gì vậy anh- em hỏi tôi với vẻ ngạc nhiên



_ À không có gì em còn mệt mêt thì nghỉ ngơi đi đừng làm quá sức nha



_ Nhưng mà- em nói mà mặt xịu xuống



_ Đừng cãi nha cô bé tối nay anh có một bất ngờ cho em đó



_ Thiệt hả anh hihi



_ Vậy bây giờ ngoan ngồi ở đây nha cô bé



_ Dạ em biết rồi



Tôi đi mà tim tôi nhói, chẳng biết tôi đang nghĩ gì vào lúc này nhưng chắc có lẽ tôi nghĩ về em thôi về căn bệnh của em tại sao bao lâu nay em lại không nói cho tôi biết chứ. Tối hôm đó chúng tôi đốt lửa trại rồi mọi người đứng cũng quanh thành một vòng tròn xung quanh ngọn lửa đang cháy mọi người chơi trò chơi và hát rất nhiều bài hát về đoàn và tiết



mục tiếp theo là tiết mục hát của các cá nhân theo mọi thể loại. Tôi được mọi người cử lên hát đầu tiên



_ Hồi đó giờ các bạn thấy mình hát nhạc cách mang và nhạc trữ tình chứ chưa bao giờ thấy mình hát nhạc tình yêu phải không



Nghe tôi nói mà mọi người háo hức và cỗ vũ nhiệt tình làm tôi tự tin hơn rất nhiều. Thế là tôi bắt đầu hát và lời bài hát chủ yếu là tôi dành tặng cho em: Có những ngày sống như mây trời vì anh mang trái tim vô tình ,bởi những điều đã qua lâu rồi dù anh cố mà không thể quên, Rồi khi em đến màu mắt thơ ngây và những yêu thương làm anh đổi thay để anh biết rằng đươc sống mỗi ngày là điều hanh phúc ở trên thế gian, lòng anh bỗng ước điều giản đơn thôi đươc mãi bên em,dù bao đổi rời và suốt cuôc đời đươc nghe tiếng cười ,đươc nhìn em vui đươc trông thấy em mỗi khi bình minh và trong suốt bài hát đó tôi luôn hướng về một phía đó là phía của em đang ngồi và nhìn thẳng vào tôi. Sau khi tôi hát xong thì mọi người vỗ tay nhiều nhưng chắc họ nghĩ tôi hát cho vui thôi nhưng họ đâu biết rằng đó là bài hát mà tôi hát nằng cả trái tim này hát dành tăng cho người mà tôi yêu nhất. Thế rồi cuộc vui cũng kết thúc mọi người đang chuẩn bị cho giấc ngủ của mình thì tôi lại kiếm cho mình một gốc cây to để ngồi, ngồi thả hồn vào gió lại có thể nhìn thấy mặt hồ êm ả dưới những ngọn đèn mờ ảo, đêm khuya vẳng lặng lại tôi nhẹ người đi , bỗng có một đôi tay che mắt tôi lại, sau một thoáng nghĩ tôi đoán:



_ Bé Hà đúng không



_ Huhu không chiu đâu em lớn rồi mà anh lại kêu em bằng bé chứ- em nói nũng nịu rồi ngồi xuống ngay cạnh tôi



_ Vì với anh lúc nào em cũng là một cô bé hồn nhiên ngây thơ hết, à mà sao em chưa ngủ



_ Tại em ngủ không được em đi ra ngoài thì thấy anh



_ Ừ... mà em có biết vì sao lúc nảy anh lại hát bài đó không



_ Dạ em không biết- em nói mà mắt hướng đi đâu à



_ Bài hát đó là những gì mà anh muốn nói với em



_ Anh…



_ Ừ là vì anh yêu em, từ ngày anh gặp em, em đã cho anh biết thế nào là yêu thương là che chở một người,cho anh biết mỗi ngày trôi qua với anh thật ý nghĩa và anh muốn mình mãi được bên em được che chở cho em



_ Em… em cũng yêu anh nhưng mà em, em …. Sợ



_ Em sợ gì, em sợ anh biết bệnh của em à



_ Sao.. sao anh biết



_ Lúc sáng khi lấy nước vô tình anh đã thấy thuốc trợ tim của em- tôi hướng mắt nhìn về em



_ Anh biết rồi thì em sẽ không giấu anh nữa, em bị tim bẩm sinh và một số bệnh lý khác nên từ lúc mới sinh ra sức khỏe của em rất yếu, người ta nói em khỏe mạnh và sống đến bây giờ đã là điều kì diệu nên từ nhỏ đến giờ lúc nào đi đâu em cũng mang thuốc bên người, căn bệnh của em, em biết nó sẽ theo em đến suốt đời nên không biết em sẽ sống đến bao giờ yêu em anh sẽ khổ đó



_ Em nghĩ vì em bệnh mà anh không yêu em à, em nghe đây chỉ cần em không được mất niềm tin trong cuộc sống luôn yêu đời như thế này đối với anh là đủ rồi cô bé ạ, em hãy hứa với anh là dù có chuyện gì cũng không được bi quan em biết chưa- tôi nhìn thẳng vào đôi mắt em rồi nói



Em gật đầu, tôi từ từ đặt môi mình vào môi em nụ hôn cho mối tình đầu của tôi, em cũng vậy mắt nhắm lại và trao cho tôi nụ hôn ngọt ngào nhất, đêm đó em ngồi tựa vào vai tôi và nói chuyện với tôi suốt đêm tay em cứ nắm chắt lấy tay tôi như sợ tôi sẽ biến mất vậy em tựa vào ngực tôi nói khúc khích nhỏ dần rồi ngủ lìm đi đêm nay tôi không ngủ được mắt tôi cứ mở, tôi muốn nhìn kỹ người tôi yêu nhìn vẻ đẹp của em khi ngủ, khi em hạnh phúc nhất . Buổi sáng hôm sau tôi thức dậy thật sớm và gọi mọi người dậy chuẩn bị ăn sáng rồi về , đi ngang qua lán trại nơi em đang nằm cùng với một số bạn nữ khác mà không nỡ đánh thức em dậy, tôi tiếp tục đi làm công việc của mình. Tôi đang đứng nhìn xung quanh và hít thở không khí trong lành vào buổi sáng thì có một đôi tay chạm vào hai bên hông



_ Em thức rồi à- tôi hỏi



_ Dạ anh thức hồi nào sao không kiu em thức cùng anh



_ Tại anh thấy em ngủ ngon quá anh không nỡ đánh thức



_ Dạ nhưng mà em muốn thức để nói chuyện với anh hơn hihi



_ Em đứng là một cô bé đáng yêu mà hihi bởi vậy đừng hỏi sao anh yêu em nhé



Thế hôm đó trên đường về tôi và em chẳng còn im lặng nữa, thay vào đó là những câu chuyện vui vẻ và những tiếng cười hạnh phúc em ngồi phía sau đút tay vào áo khoác của tôi rồi ôm tôi lúc đó tôi cảm thấy mình hạnh phúc lắm, tôi ước gì con đường chúng tôi đi cứ dài mãi không có điểm dừng để tôi được ở bên em như thế này. Hôm nay có vẻ em mệt nên trên đường về lâu lâu em cứ tựa đầu vai tôi rồi nhắm mắt một lát ai mấy người trong đoàn chạy ngang ai cũng nhìn rồi cười họ chọc chúng tôi nhưng họ đâu biết rằng giữa hai chúng tôi đang có một tình yêu chớm nở. Sau lần đi chơi đó, chúng tôi chính thức hẹn hò như những đôi đang yêu nhau khác, chúng tôi có những cuộc hẹn đi chơi riêng, có những cái nắm tay ấm áp và những nụ hôn ngọt ngào đó là những khoảnh khắc



mà có lẽ những ai đang yêu đều phải trải qua. Mặc dù yêu nhau nhưng tôi và em luôn biết chuẩn mực của mình yêu nhau nhưng không ảnh hưởng đến việc học tập của em cũng như là công việc của tôi. Có hôm em đi học mà ba mẹ không đua em được thì tôi sẽ đưa rồi rước em về chứ không để em tự đi nữa vì đã là người yêu của em nên tôi cảm thấy mình phải có trách nhiệm với em hơn, các cuộc hẹn cuộc đi chơi và cả những tin nhắn giữa những cô bạn mà tôi từng quen biết đã không còn điện thoại tôi bây giờ chỉ là những hình ảnh và những dòng tin nhắn của em mà thôi.Nhiều thấy em yêu đời và cuời tươi mà tôi thấy hạnh phúc lắm, em chẳng còn mái mặt hay buồn như lúc trước tuy có những lúc cơn đau ở ngực cứ hành hạ em nhưng em vẫn cười và cho đó là những điều bình thường nhưng đối với tôi khi thấy em bị như vậy mà tim tôi đâu nhói vì tôi chẳng thể làm gì để giúp em được cả, nhưng khi như vậy em lại nắm lấy tay tôi áp mặt vào ngực tôi rồi nói nhỏ : " Em yêu anh nhiều lắm co nên mọi đau đớn em có thể vượt qua được hết là vì anh đó anh có biết không” tôi lấy đôi tay mình ôm em thật chặt và nước mắt như chực trào rơi.



4 năm sau



Ngoài công việc ở phường tôi còn sắp xếp đi làm thêm buổi tối cho một cửa hàng để kiếm thêm nhập, em thì vừa tốt nghiệp đại học xong, sau khi chúng tôi quen nhau được một thời gian thì tôi và em đã cho cả hai gia đình biết và được sự ủng hộ từ hai phía. Lúc đầu biết chuyện ba mẹ em có cho tô biết rõ hơn về bệnh của em và lo cho tương lai của tôi và em sau này, nhưng tôi đã nói rõ cho ba mẹ em biết rằng đã yêu em rồi thì dù bất cứ chuyện gì xảy ra tôi vẫn ở bên em vẫn thương em như lúc đầu và tôi sẵn sàng cùng em vượt qua mọi khó khăn trong bệnh tật và chính vì sự chân thành đó của tôi mà ban đầu ba mẹ em còn phân vân thì giờ đã đồng ý chấp thuận còn về phía ba mẹ tôi thì vẫn thương em nhiều lắm nhưng ho vẫn chưa biết về căn bệnh của em. Rồi một ngày khi đang làm việc tôi nhận được cuộc gọi từ gia đình bảo về nhà có việc gấp. Tôi vừa bước vào nhà thì đã thấy mẹ và ba và cả thằng em trai tôi nữa



_ Tại sao con lại giấu ba mẹ chuyện con Hà bị bệnh chứ- mẹ tôi hỏi khi vừa nhìn thấy tôi



_ Con không có giấu con định để từ từ vì trước sau gì ba mẹ cũng biết thôi



_ Từ từ à nếu hôm nay nếu không phải con Hà nói với ba mẹ biết thì bao giờ con mới nói chứ- mẹ tôi hôm nay có hơi giận dữ khác so với ngày thường



_ Hà nói sao



_ Phải hôm nay nó đã nói hết sự thật cho ba mẹ biết hết rồi- ba tôi nói



_ Dù có chuyện gì xảy ra thì quyết định của con không bao giờ thay đổi ba mẹ ạ



_ Ý con là



_ Con vẫn cưới Hà như dự định từ trước



Tôi và ba mẹ nói chuyện với nhau một hồi và mẹ tôi có phần giận dữ và buồn nhưng tôi đã cố giải thích cho ba mẹ hiểu và rồi thì cơn giận của mẹ đã dịu đi và dần thông cảm cho tôi va em hơn. Đêm hôm đó tôi hẹn em đi chơi, hai chúng tôi nắm tay nhau đi dạo qua những con đường quen cùng nhau ăn những món ăn mà cả hai đều thích. Đang đi thì tôi kéo em quay về phía tôi



_ Sao em ngốc vậy,em kể hết về bệnh của em cho ba mẹ anh biết làm gì



_ Vì em nghĩ mình nên nói thật anh à thay vì cứ giấu giếm rồi sau này khi ba mẹ anh biết chuyện sẽ lại trách em hơn đó



_ Nhưng mà em không sợ khi ba mẹ anh biết sẽ không cho chúng ta cưới nhau à



_ Được gặp và yêu anh đã là niềm hạnh phúc lớn nhất của em rồi nên những chuyện khác em không còn sợ nữa



Tôi ôm em vào lòng rồi nói với em : Làm Vợ Anh, Em Nhé



_ Nhưng ba mẹ anh ..- em hỏi ngập ngừng



_ Ba mẹ cho anh quyết định



Em lấy tay ôm tôi rồi nói : " Em đồng ý”



Thế là không bao lâu sau chúng tôi đám cưới dưới sự chúc phúc của hai gia đình và bạn bè. Cuộc sống của hai vợ chồng tôi rất hạnh phúc, thời gian đầu về làm dâu em còn hơi bỡ ngỡ vì ở nhà em được sự yêu thương của ba mẹ nên chẳng phải đụng vào bất cứ thứ gì nên ban đầu mẹ tôi có chỉ em làm từ những việc nhỏ nhặt nhất ,những lúc thấy mẹ và em trò chuyện vào mỗi buổi tối vui vẻ với nhau làm tôi hạnh phúc vô cùng, vì mẹ đã có thêm một người con dâu ngoan hiền như em và có thêm một người để trò chuyện chia sẽ những vui buồn hàng ngày, tôi thì đi làm từ sáng đến trưa, chiều thì tôi đi làm đến tối tôi lại vào nhà hàng làm việc nên thường thì khoảng 22h tôi mới về đến nhà. Có những hôm tôi về muộn mà thấy em vẫn thức chờ tôi những lúc ấy tôi thấy thương em vô cùng. Tôi hỏi em:



_ Sao em không ngủ sớm mà thức chờ anh vậy



Những khi tôi hỏi em như vậy thì em lại đến ôm tôi



_ Em chỉ ở nhà thôi, còn anh phải làm việc vất vả cả ngày, phải chi anh cho em đi làm để giảm bớt gánh nặng của anh



_ Em không được nói như vậy, anh là đàn ông mà anh có đủ sức khỏe để lo cho gia đình và cho vợ anh mà, anh chỉ cần em vui em thoải mái thôi em biết chưa



Vài tháng sau



Một buổi tối như thường lệ tôi về nhà và mua đồ ăn cho em, nhưng hôm nay em lạ lắm em bảo em không ăn được, em đến ôm tôi rồi nói nhỏ:



_ Em có thai rồi



Dường như điều đó quá bất ngờ khiến tôi nghe không rõ



_ Em vừa mới nói gì- tôi hỏi lại em



_ Anh sắp được làm ba rồi đó hihi



Lúc đó khỏi phải nói tôi hạnh phúc biết dường nào, tôi ôm em trong vui sướng và cả hạnh phúc , ngày hôm sau tôi thông báo tin này cho mọi người biết cho đồng nghiệp và bạn bè ai cũng chúc mừng cho vợ chồng tôi và đặc biệt bạ mẹ tôi và cả ba mẹ em khi biết tin này điều vui mừng và hạnh phúc không xiết. Khoảng thời gian em mang thai là khoảng thời gian mà em phải chịu nhiều đau đớn nhất, lúc đó bệnh tim của em tái phát, những cơn đau vào giữa đêm của em khiến tôi phải mất ngủ và lo lắng cho em thật nhiều thời gian đó tôi gần như bỏ công việc ban đêm để ở nhà chăm soc cho em. Và trong một lần dẫn em đi khám thai tôi có ở lại hỏi bác sĩ và cũng là một người bạn của tôi:



_ Là bạn của nhau cậu hãy nói thật cho tôi biết về bệnh của Hà đi



_ Thật ra thì nếu sinh em bé thì Hà có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng vì cô ấy bị bệnh tim đã lâu đến nay thì đã rất nặng rồi và có một số bệnh lý phụ khác khiến cho cô ấy sẽ ngày một yếu đi nếu như thai lớn, nhưng cơ hội vẫn chưa hết chỉ cần cô ấy tịnh dưỡng cho sức khẻ tốt thì có thể hy vọng . Đêm đó về tôi đã suy nghĩ thật nhiều, tôi ôm em lúc ngủ:



_ Em à hay mình đừng có em bé nữa



Bất ngờ với câu nói của tôi em quay lại



_ Anh vừa nói gì



_ Bác sĩ nói bây giờ sức khỏe của em rất yếu nếu giữ em bé thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của em, rồi sau này từ từ khi sức khỏe em tốt hơn thì mình hãy có con em nhé



_ Em không nghe và không cần biết sức khỏe của em em biết mà, em sẽ không bao giờ bỏ con của chúng ta đâu- em giận rồi bỏ đi ra ngoài



Những đêm em thức khuya để may đồ cho con, tôi hỏi em sao không để mai mốt mua mà may chi cho cực rồi em lại mêt thêm em lại bướng bỉnh bảo em thích thế em muốn tự tay làm cho con mình. Có những đêm tôi vằn vặt không ngủ được tôi lo sợ một ngày tôi sẽ mất em thì không biết lúc đó tôi sẽ như thế nào tôi tự hỏi lòng tại sao cuộc sống lại có những hoàn cảnh trớ trêu như thế này chứ, trước khi em sinh khoảng một tháng em bảo tôi dắt em đi nhiều nơi những nơi mà chúng tôi từng qua trong những lần hẹn hò đầu tiên,



đi trên những con đường thân quen, đi mua sắm một số đò linh tinh cho con chúng tôi và rất nhiều thứ khác . Ngày em sinh cũng đến, em trong phong mổ mà tôi và gia đình đứng ngồi không yên bay giờ tôi chỉ biết cầu nguyện cho hai mẹ con thôi, không bao lâu sau đèn phòng mổ tắt bác sĩ bước ra và nói với tôi câu nói mà tôi không muốn nghe nhất trong cuộc đời:



_ Rất tiếc chúng tôi chỉ cứu được đứa bé, người mẹ không qua khỏi



Mặc dù tôi đã có chuẩn bị từ trước nhưng khi nghe bác sĩ nói câu nói ấy tôi như muốn ngã quỵ, dù biết trước sẽ có ngày như vậy nhưng đó là một sự thật đau đớn nhất trong cuộc đời tôi, và tội nhất đứa con vừa chào đời đã mất mẹ tôi đã khóc và suy sụp rất nhiều từ ngày hôm ấy. Tôi đặt con là Hạ Thu.



Rồi thời gian trôi đi tôi tự nhủ phải vượt qua nỗi đau này cố gượng để chăm sọc bé Hạ Thu là kết tinh của tôi và em, khi em mất tôi đã hứa rằng sẽ nuôi dạy con khôn lớn xinh xắn và giỏi giang như mẹ nó vậy, hằng đêm tôi vẫn đọc nhật ký của em quyển nhật ký mà khi em mất rồi tôi mới tình cờ thấy được, đó là những ký ức về những ngày đầu em gặp tôi, rồi yêu tôi là những tháng ngày hạnh phúc va những dằn dặt về bệnh tật cho đến việc chấp nhận lấy tôi cũng khiến em suy nghĩ rất nhiều, những giọt nước mắt còn nhòe trên trang giấy, tôi nhận ra rằng mình còn hạnh phúc hơn nhiều người vì đã có một tình yêu chân thành nhất từ em. Hôm nay tôi dẫn con về lại Trà Vinh đến nơi kỷ niệm những ngày đầu mà tôi và em bắt đầu yêu nhau, con cứ nô đùa chạy quanh gốc cây kỷ niệm mà nó đâu biết rằng đó là nơi bắt đầu tình yêu của ba và mẹ nó….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét