truyen sex| doc truyen hay

Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014

Truyện ngắn - Hey, tềnh yêu, tao thích mày

Chương 1: Thất tình... 
Có lẽ bây giờ, nó cần một nơi yên tĩnh, được tâm sự và k bị làm phiền. Hôm nay, một ngày đã xảy ra việc ''vô cùng tang thương'' - như lời mấy thằng bạn nó nói. Mối tình đầu đơn phương của nó từ năm ngoái đã biết hết tình cảm của nó. Từ những người bạn tốt, giờ đã xuất hiện khoảng cách giữa hai người. 
Trên căn gác nhỏ của thằng bạn thân. 
- Mệt thật, đời éo như là mơ mày ạ. - Linh nói, vẻ mặt không lộ rõ cảm xúc, ánh mắt hướng ra đường phố tấp nập, những mái nhà, xe cộ ... mờ ảo. 
- Mày bị ''mát'' à, sao hôm nay trầm tư giữ vậy. - Nguyên, thằng bạn chí cốt của nó đáp lại liền. 
- Tao k bị gì cả. - mặt nó rầu hẳn đi. 
Hiểu vấn đề không đơn giản khi con bạn không phản ứng lại câu chọc của mình, Nguyên nghiêm túc nghe nó giãi bày tâm sự. Khóe mắt Linh đã bắt đầu ngấn nước. 
- Hôm nay, tao lỡ để quyển nhật kí trong hộc bàn, bị mấy đứa con trai lôi ra đọc, cả Nghĩa nữa mày ạ, tao nhục lắm. Nhưng buồn hơn là ra về, ổng gọi tao lại, nói là ổng không thích tao, đừng như thế nữa, chỉ thiệt tao thôi, trong khi tao cũng có định tỏ tình với ổng đâu, tao chỉ muốn giữ lại tình yêu đó trên những trang giấy thôi mà... 
Không cầm được nữa, bao cảm xúc của Linh đều cùng nước mắt tuôn ra hết. Làm bạn từ ngày học cấp 1 nên mọi chuyện về nó, Nguyên đều biết hết, chính về thế mà chính Nguyên cũng không thể nói ra tình cảm của mình với nó. Vỗ nhè nhẹ lên bờ vai nó, Nguyên an ủi: 
- Thôi mày, còn ối thằng cho mày chọn, việc gì phải buồn vì thằng như nó, thôi thì tối nay tao sẽ tặng mày một chầu coi như chia vui mày dứt của nợ đấy nhá. 
- Tao k có tâm trạng... 
Xoay mặt nó lại, lau nhẹ hai hàng nước mắt. 
- Mày bỏ ngay cái vẻ mặt này giùm tao, không lẽ mày vì thằng Nghĩa mà định không coi tao ra gì à! 
- Ơ, tao... 
- Tao tiếc gì, xuống nhà lau mặt mũi, đi ăn chè bà Loa với anh, hề hề... 
Nó giơ tay đánh *Cốp*. 
- Anh cái đầu mày, tao lại đạp cho phát lăn xuống cầu thang bây giờ. 
- Đấy, mày cứ thế này có phải hơn không. 
Cười một cách nhăn nhở, Nguyên khoác vai nó xuống nhà đi ''giải quyết nỗi sầu''. 
 
Quán chè bà Loa. Tên quán cực kêu nhờ giọng nói "Vàng oanh'' của bà chủ. 
- Bà ơi, cho con 2 bát. 
- À, hai đứa, như cũ hả con? 
- Vâng, bà. 
Từ lúc bước ra khỏi nhà đến giờ, nó vẫn ''Không cảm xúc - Hồ Quang Hiếu'' làm cho Nguyên xót lắm, tình đầu của Nguyên đang đau, vì một người không phải Nguyên. À, mà Nguyên đảm bảo nếu nó chịu thích Nguyên thì Nguyên sẽ không làm nó đau đâu. 
- Ăn đi, nãy to mồm được câu, giờ lại tính làm hến à? Hay mày định giảm cân thế, tao thấy mày vừa rồi đấy, giảm đi bố, mẹ mày lại không nhận ra con gái cưng thì khốn...#$%%^... 
- STOP! Mệt mày quá, nãy khóc mệt, còn hơi khỉ mà luyên thuyên với mày. 
- À, ra thế. Hì hì. - Nguyên gãi đầu, gãi tai vẻ ngượng ngùng, sượng sùng. T_T 
- Đây, hai đứa ăn đi, gớm, lâu ngày quá. Mà Linh, sao mắt như ong chích vậy con? 
- Dạ, con... 
- Ong nào ở đây hả bà, nãy nó ở nhà coi film Hàn Quốc, khóc te tua làm con tốn mấy tập giấy đó bà. 
- Trời, chừa nhá, con gái con lứa, mắt sưng vầy xấu quá à. 
- Hì hì, vâng, con chừa! - ánh mắt một bồ dao găm phóng qua thằng bạn. 
- Bà ơi, bán con... 
- Ừ, bà tới đây! 
- Hai đứa ăn vui vè nhá. 
- Dạ. - đồng thanh- 
Xúc một muỗng thiệt to trong chén Nguyên, nó đút vào miệng, ăn ngấu nghiến như muốn nuốt luôn thằng bạn. 
- Này này, tao giúp mày đấy con, trả ơn bố mày thế à. 
- Ờ, tao thế đấy. - xúc thêm thìa nữa. 
- Thua mày, lần nào đi ăn cũng bị mày ăn bớt ăn xén, trong khi toàn tao trả tiền. U_U 
- Mày tin ý kiến nữa là chén mày không còn gì ăn không? 
- Ấy ấy, ăn đi, tao im. 
- Thế giờ mày tính thế nào? 
- Tính gì? 
- Thì vụ thằng... 
- Thôi, dẹp nó qua một bên ăn đi, giờ nó đối với tao là quá khứ rồi. 
Nguyên vui như mở cờ trong bụng, cười toe toét. 
- Hê hê, thế tao là hiện tại và tương lai của mày nhá? 
- Tình hình này là mày muốn... he he. 
- Bà ơi, cho con chén nữa... 
- Ơ, ăn nữa à? 
- Còn nhiều lắm, tại mày muốn thôi mà. :)) 
- Ặc... T^T 
- Bà ơi, cho con chén nữa ạ... 
... 
 
Trước cổng nhà nó. 
- Mày vô đi, tao về đây, ngủ ngoan, nhớ mơ về tao nhá. He he. ^^ 
- Dẹp, mơ gặp mày xui lắm, cho tao xin hai chữ ''Ngủ yên''. Chỉ cần mày mơ về tao là được roài, hên lắm á. 
- Ối giời, đêm nào tao chả mơ thấy mày, ngày hôm sau thế nào cũng xui kinh khủng khiếp. Ha ha... 
- Thằng kia, mày không muốn sống à... 
Phóng lên xe đạp, Nguyên vọt lẹ vô nhà, nó cũng đã mệt rồi nên cũng không dí. Nguyên vẫn không quên nói với qua: 
- Bái bai tình yêu của tao. 
- Bai mày, xoắn lẹ. 
Lời nói nghe có vẻ đùa nhưng đều là thật, tối nào Nguyên chả nghỉ vền nó trước khi đi ngủ và ... nó là tình yêu duy nhất của Nguyên, ít nhất là cho đến bây giờ. 
Vẫn chưa vô nhà, nó đứng đó, nói những điều mà nó chưa nói được với Nguyên: 
- Cảm ơn mày lắm, tao sẽ vứt bỏ quá khứ để sống với hiện tại và tương lai.

Chương 2: Ăn, ăn, ăn... 
Hôm nay là chủ nhật, một chủ nhật tẻ nhạt với nó, vì đến bây giờ đã là 10h sáng, nó vẫn chưa bước chân xuống giường. Bố, mẹ về nhà ngoại hết rồi, có một mình, chán, cứ dậy, mở mắt, chán, nhắm mắt, ngủ tiếp, thế nên đại loại là giờ vẫn chưa dậy. 
- Dậy, dậy ngay! 
Kèm theo tiếng kêu í ới là những tiếng *bốp,bốp* liên hồi từ thủ phạm là những cái gối và kẻ cầm những cái gối đó không ai khác là thằng hàng xóm. 
Mở chăn ra, nó cố gắng kiềm chế cơn nóng đang lên đến đỉnh điểm, nhưng k ổn rồi vì... *RẦM* 
Đá văng thằng bạn vào tường, nó k tiếc lời, tặng cho Nguyên một tràng như vũ bão: 
- Thằng kia, mày có biết bây giờ là mấy giờ, thứ mấy, ngày mấy, tháng mấy k hả??? Muốn t dần cho một trận nữa k? Dám phá giấc ngủ của bà à, thằng trời đánh,...#$%^^... 
Ca xong bài ca muôn thuở, nó đắp chăn lại, ngủ tiếp. Nguyên thì vẫn thế, khuôn mặt bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, vì mỗi lần kêu nó dậy, thế nào chàng ta chả bị một đấm, một đá, hôm nay đá thôi là còn nhẹ. Nguyên từ từ đứng dậy, lại xài chiêu cũ nhưng chắc chắn 100% nó sẽ dậy. Thì thầm vào tai Linh: 
- Linh ơi... 
-... 
- Linh à... 
-... 
- Tao đi ăn đây, mày nằm đấy mà chết đói luôn nhá con! 
Như một cái lò xo, nó bật dậy...*cốp*. Tiếng va đạp giữa hai cái trán làm nó tỉnh ngủ hẳn, tuy đau lắm nhưng mắt vẫn sáng rực: 
- Ăn hả, ăn hả? Bố à, hôm nay ăn gì thế? Cháo lòng, phở bò, bánh canh, bánh bao, bánh rán,...@#%^@$#%... 
Nó tuôn cho Nguyên một cơn lốc đồ ăn. Nguyên ngán ngẩm, xoa xoa cái trán còn đau của mình, miệng khẽ nhếch lên một cái cực đểu: 
-STOP! - Nguyên hét lên át tiếng của nó. 
-Con ngoan, hôm nay chúng ta sẽ ăn... - mắt nó long lanh, tay chắp lại như cầu nguyện. 
-Mì tôm. 
Trong khi Nguyên cười nghiêng ngả như bị rồ. Nó liền bước xuống giường, và rồi chuyện gì đến cũng phải đến. 
-ÁAAAAA.... con kia, mày làm gì thế hả?! 
Chuyện là Linh nhà ta sau khi nghe Nguyên nhắc đến cái món đời đời không muốn nhớ đến đó đã tặng cho những cái nhéo đau thấu tim can phèo phổi. Hậm hực đi làm VSCN, bỏ mặc thằng bạn đang quằn quại như giun thiếu nước trên nền nhà. Từ trong nhà tắm, tiếng nó vọng ra: 
- Chủ nhật mà mày mò sang nhà tao làm gì sớm thế? 
- Mày tưởng tao muốn lắm à, bất đắc dĩ thôi con. Mới sáng sớm mẹ mày đã gọi sang nhà tao bảo tao 10h sang gọi mày dậy đi ăn sáng đấy. - Nguyên nổi đóa nói. 
''Ặc, đùa à, sao không để trưa rồi gọi luôn đi, sớm không gọi, muộn không gọi, gọi giờ này là muốn chọc mình nổi điên đây mà, mẹ càng ngày càng chơi độc, chỉ thiệt thằng Nguyên, há há''-Linh nghĩ, miệng nhếch mép cười đểu khiến Nguyên ngồi ngoài mà cũng lạnh sông lưng. 
Ra khỏi phòng...khỏi nhà...khỏi cổng. Hai đứa tung tăng đi... trên xe đạp. Nguyên đèo nó, con nhỏ ngồi sau cứ cười toe toét vì sau khi hai đứa uýnh lộn một hồi thì thằng Nguyên cũng phải chịu thua để còng lưng ra chở một con heo là nó. 
Tuy nói heo thế, nhưng nó cũng được, cao 1m58, kí lô vừa chuẩn, bị gọi là heo chỉ tại cái trình độ ăn uống của nó quá bá đạo, cả ngày ăn liên tục, liên hồi, liên mồm. Nó khá năng động nên béo không nổi, suốt ngày chảy nhảy tung tăng. Sở hữu một khuôn mặt thuộc loại tuy không đẹp nhưng khá là ưa nhìn, nước da trắng hồng từ bố, cộng thêm cái tính ngang bướng, tốt bụng, làm lớp trưởng mà ''công tư phân minh'' không tồn tại nên nó được con trai, con gái ủng hộ nhiệt tình trong mọi hoạt động. 
Nguyên cũng không phải loại vừa, cao 1m76, kí lô thì không biết nhưng nhìn dáng đẹp mê, cơ bắp không nổi nhưng nhìn vẫn thấy mạnh mẽ lắm và cũng thuộc hàng hot trong trường. Tóc hoe vàng vì nắng, chẻ sang thành 1 mái nhưng không ốp vô mặt mà quăn nhẹ nên nhìn rất, rất ''nai''. Đôi mắt đen láy, như nhìn thấu tâm cam người đối diện nên càng có mê lực đối với bọn con gái, chắc trừ nó, chẳng biết ''thương hoa tiếc ngọc'' đâu. 
Nhìn tổng quát thì, hai đứa này đúng là thanh mai trúc mã, học cùng nhau từ năm lớp 1, gia đình hai bên đều là bạn bè, lại ở cạnh nhà nên chúng không muốn tiếp xúc cũng không được. Thành ra 2 đứa nhiều khi gét, mà nhiều khi cũng quý nhau lắm, nhất là mấy vụ đi chơi, toàn dấu cho nhau nên rất hay gặp cả 2. 
 
Bây giờ, hai đứa nó đang dừng lại ở một quán ăn, có cái tên rất dễ thương ''Bác Bí''. Quán ăn nhìn qua cũng không có gì đặc biệt chỉ có số lượng khách tới ăn ''ít'' không đếm xuể. Quán nhỏ nhưng khá gọn gàng, bàn ăn nhỏ, gế cũng nhỏ nhưng ai cũng thấy thoải mái vì trong quán có không khí rất vui vẻ và thoải mái nhờ mùi phở các loại bốc lên thơm lừng. 
Phở xuất hiện ở đây vì... chẳng qua là Nguyên định cho nó ăn mì thiệt nhưng nó này cách đây mấy tuần, ăn phải quán mì không đảm bào vệ sinh nên bị tào tháo rượt mất 3 ngày, nhìn tong teo như con mắm, xanh xao như bánh bao mốc nên từ đó loại món mì khỏi thực đơn. 
- Hái lô Bác Bí, như cũ ngen Bác. - Nó cười tươi để lộ hàm trắng, đều, cúi nhẹ chào người phụ nữ có dáng người đầy đặn với khuôn mặt phúc hậu trước mặt, tay đang làm phở liên hồi. 
- Con chào Bác. - Nguyên cũng chào sau nó. 
- Hai đứa, bác lại tưởng hôm nay hai con không tới chứ. 
- Hì hì, chủ nhật mà không tới ăn là có tội đó bác. - nó nhanh nhảu trả lời. Bác Bí cười hiền nhìn chúng nó. 
Chọn một cái bàn ở giữa quán còn trống, hai đứa chui vào ngồi liền, chưa đầy 2 phút sau, 2 tô phở khô cùng hai tô nước thịt bò nóng hổi đã được bưng tới. Khách quen vì một tuần ăn ít nhất 2 lần nên nhân viên ai cũng biết chúng nó, thấy tới thì có nói hay không nói cũng ăn món đó à, ngày mới tới có đổi một vài loại phở khác nhưng quanh đi quẩn lại phở khô vẫn là số một. 
- Á, bỏ ngay miếng thịt xuống cho tao, con kia! 
Bỏ mặc thằng bạn la hét bên cạnh, ung dung cho miếng thịt bò tái nóng nóng, thơm thơm vòa miệng, vừa cười đểu, vừa thò đủa vào tô của Nguyên, lấy miếng nữa, nó này cười sặc sụa xuýt muốn mắc ngẹn vì bản mặt đen như than của Nguyên. 
- Thôi kệ mày, xíu về... hê hê hê... tao xử! 
Rùng mình trước bản mặt gian không kể xiết của Nguyên, nó cũng yên phận tại địa bàn là tổ phở của mình để đề phòng ''lưu manh''. 
 
Bây giờ hai đứa đang yên phận tại nhà Nguyên để cùng làm bánh, món khoái khẩu của cả hai, cuối tuần là lại thi thố. Nó thích sô cô la, còn Nguyên là vị cam. Hoàn thành hai tác phẩm nghệ thuật với căn bếp ''sáng bóng'' bột mì, vỏ trứng, kem tươi,... . Nguyên ung dung lại ghế xem tivi, dù bị nó dùng đủ mọi trò kéo vào bếp dọn nhưng nhất quyết không chịu, lí do là để trả thù mấy miếng thịt bò buổi sáng, he he. Tới nhà Nguyên làm không lẽ không dọn, nên nó đành đơn phương độc mã dọn sạch sẽ căn bếp. 
Làm xong, nằm trên xô-fa, nó ngủ luôn vì mệt, phần vì sáng no quá, làm cũng không tiêu bao nhiêu nên cũng không ăn trưa, chiều dậy ăn sau ^^. Ngồi ghế đối diện, nhìn nó ngủ ngon lành, không giám nghĩ rằng mới hôm qua nó còn khóc vì bị ''7 tình''. Hay thật, người gì dễ khóc, dễ cười quá. Nguyên nghĩ đã đến lúc phải nói nó biết tất cả, để không ai có thể làm nó tổn thương nữa. 
*Ngáp* 
- Mày ngắm tao đủ chưa? 
Giật mình, Nguyên trả lời không chút do dự: 
- Chưa. - chết rầu. 
- HAHAHA.....tao biết tao đẹp nhưng mày cũng đâu cần phải ngắm lâu như thế, hèn chi tao ngủ mà không ngon giấc à. 
- Ặc, mày ngủ như heo thế mà còn kêu không ngon à, đồ con lợn. 
''Đối với con này, lỡ lời là dễ chết vì đau tim lắm''.- Nguyên nghĩ. 
- Thôi cha, không nghĩ lung tung nữa, giờ đi ăn bánh đi, xong rồi đi đâu? 
- Mày chỉ biết ăn, ngủ với chơi, không tính học hành gì à? 
- Mệt gê, tao gét nhất là chủ nhật mà nhắc tới học hành á, tao theo chủ nghĩa ''nước đến đầu gồi mới nhảy'' nên mày cứ yên tâm. Hê hê. 
- Bó tay với mày, thế thì xíu đi chụp hình nhá, làm người mẫu cho tao. 
- Lại chụp, mà thôi, giờ cũng không biết làm gì, mày cứ trả cát-xê đầy đủ cho tao là được. 
- Ok. Một chầu trà sữa? 
- Ừa, sao cũng được. 
 
Công viên. 
*Tách... tách* 
- Ê mày, tao hỏi nè? 
Đang coi mấy bức hình vừa chụp, Nguyên ngước lên. 
- Sao tao thấy người mẫu toàn phải tạo dáng chụp hình mà tao chả phải làm gì thế? 
- Mày hỏi hay, mày đẹp sẵn rồi thì dáng nào chẳng đẹp. He he. 
Câu nói nghe có vẻ trêu chọc nhưng lại khiến gò má ai đó ửng hồng. 
''Tách'' - ''Bức đẹp nhất của ngày hôm nay đấy, my girl''. 
Nguyên đứng đó cười tủm tỉm làm nó đơ, vì ''sao hôm nay hắn dễ thương tóa, đúng gu của mình... Oái, nghĩ cái gì thế hả con kia''. Nó lắc lắc liên hồi cái đầu như lật đật. 
- Mày sao thế, đau đầu à. - Nguyên giơ tay tay sờ lên trán làm mặt nó đỏ hơn. Hất tay Nguyên ra, nó đi thẳng. 
- Ơ, sao thế? Tao làm gì khiến mày phật lòng à? 
- Không có gì, kệ tao. 
- Nhưng mặt mày đỏ lắm, hay đi bệnh viện nhá. 
- Thôi đi, mệt gê, về, hết hứng cho mày chụp rồi. Mà thôi, tao về trước, mày ở lại chụp cảnh đi. 
Nó chạy thẳng ra lấy xe đạp phóng về nhà, để lại thằng bạn mặt ngu ngơ như trẻ thơ, nhưng sau khi bóng nó khuất hẳn thì lại cười khoái chí. 
''Không thể nào, không thể nào, rõ ràng là mình thích Nghĩa mà, à quên, quá khứ thôi, nhưng sao thích người khác nhanh thế được, chắc ốm thiệt rồi, nghĩ nữa vô viện mất, về nhà rồi tính''. 
Tại nhà Linh: 
'*ting, ting*- có tin nhắn tới 
Nguyên: M thay the nao' roi? 
Nó: T tkay moi. tku van rat ro~. 
Nguyên: Con quy?, t hoi m khoe? chua? 
Nó: Tkag quy?, t co' om dau ma' khoe?, ckak ckiu' cam? nag, cam? gio' gi' do' tkui, khoi? lo. 
Nguyên: Ukm, vay ngu? di. Mai di hoc nua. 
Nó: Bit' rui. g9. 
Nguyên: g9. pp. 
''May là không sao''. - Nguyên an tâm đi vào giấc ngủ.


Chương 3: Trút giận... 
Hôm nay là thứ 2, nó bước xuống giường, nhanh chóng đánh răng, rửa mặt, mặc bộ áo dài một cách khó chịu, nổi khổ của nó mà, một con nhỏ năng động như nó lại phải mặc bộ đồ như đi ''diễn tuồng'' - cách gọi ví von của nó, đã thế mới sáng sớm đã bực bội vì thằng bạn... 
...Hồi tưởng... 
*Ting...ting* 
Nó lầm bầm: ''Thằng điên nào nhắn tin giờ này thế?'' 
Mở to mắt, bật dậy: 
Nguyên: Sag' nay m di truoc' di, t ban., di sau. 
Cái quái gì thế này, cái đứa sáng nào cũng ''mò tôm'' gọi nó dậy đi học, thế mà hôm nay lại cho nó đi một mình, hết cả hứng đi học, làm nó tỉnh ngủ luôn, mới có 6h, trường nó 7h mới vào lớp. 
...Hiện tại... 
- Thưa ba, mẹ con đi học. 
- Ô, con gái cưng của ba, đêm qua té giường hay sao mà giậy sớm thế? 
- Không ăn sáng à con? 
- Đêm qua con mơ té giếng luôn ba. Lên trường rồi con ăn ạ. 
Hazzz... Mọi hôm đi học lúc nào cũng có Nguyên đi cùng tám chuyện, hôm nay đi có một mình, thấy con đường đến trường dài quá. Suốt đoạn đường nó thở dài hoài, chỉ vì... không có Nguyên. 
=> Trường THPT LTV <= 
-Ê ê tụi bay, lớp trưởng ''y đơn phương'' đến rầu kìa. 
Cả lớp đang nhao nhao như chợ vỡ, nghe giọng Tuấn chuột thông báo bỗng dưng im bặt, không ai bảo ai câu nào, đều vào vị trí sẵn sàng ''chiến đấu''. 
*Cộp...cộp...*, tiếng giày của nó vang lên trước của lớp. 
- Thằng nào vừa phát ngôn cái câu chết gà, chết vịt thế hả? 
Ánh mắt tóe lửa của nó chiếu khắp cả lớp. 
- Đứng dậy...tui đếm từ 1 đến 3, không thì tự biết hậu quả... 1.... 
*Run cầm cập* 
-...2... 
*Răng va rầm rập* 
-...b... 
- Dạ chị, là em... 
- Tui biết ngay là ông mà, rõ ông quá mà, lanh cha lanh chanh lắm cơ, muốn răng môi lẫn lộn, muốn ăn cháo thay cơm đây mà. 
- Thui mà, bà tha cho tui nha, tui lỡ mồm mà, bà cũng biết tính tui mà. 
Tuấn chuột vừa nói, vừa đấm lưng, bóp vai cho nó. 
Hất tay Tuấn ra, nó tiếp liền: 
- Dẹp đi cha, hôm nay tâm trạng tui đã không tốt mà ông còn giám... 
*Bốp bốp* 
Hai phát ''gãi'' lưng đau thấu tim gan của Linh dành cho thằng chuột, làm thằng này khóc k được, cười cũng không xong. 
- Lớp... 
- Dạ. - đồng thanh. 
- Bài tập... 
Một loạt vở được đặt trên bàn. Bốn tổ trưởng lật đật đi kiểm tra. 
- Đầy đủ thưa lớp trưởng. - tổ trưởng tổ 1 đại diện. 
- Tốt. Các ông, các bà đã rõ rồi đấy, hôm nay tâm trạng tui không tốt, động đến tui là coi chừng. 
- Rõ thưa sếp. -đồng thanh lượt 2. 
Nó là thế đấy, bình thường thì tốt cực, nhưng một khi phật lòng phật ý, bực mình là cả lớp không ai dám ho he, động chạm gì đến nó. Có đứa vì lỡ miệng trong một lần nó cáu đã phải chịu hi sinh cả cái ghế cho nó ''hành hạ''. 
Buổi học đã diễn ra cực kì căng thẳng. Cho đến khi *tùng tùng* 
- Aaaaa... sống rồi. - cả lớp vỡ òa trong cảm xúc, ào ào chạy ra khỏi lớp. 
- Linh ơi, hết giờ rồi. 
Nghĩa lay nhẹ vai nó. Không ngước mặt lên nó cũng biết là ai. 
- Bỏ tay ông ra, về đi. 
Nghĩa rụt tay lại liền. 
- Ừ, vậy bà về sớm nha. 
Không hiểu sao nghe tiếng Nghĩa với giọng điệu quan tâm mình, nước mắt nó lại rơi. Hết rồi, hết thật rồi... Mà còn Nguyên, không biết lặn đi đâu rồi, không thấy sang rủ nó về, lại về một mình nữa. 
 
Mới đó đã gần một tuần rồi, nhà thì cạnh nhau mà không hiểu sao suốt khoảng thời gian này không gặp Nguyên, cũng không thấy Nguyên liên lạc. Nhắn tin không trả lời, gọi điện không nghe máy, làm nó cảm thấy trống vắng vô cùng. Tới trường cũng không gặp, như là Nguyên biến mất vậy. Không ngờ Nguyên lại quan trọng đối vớ nó như vậy, nói cách khác Nguyên như cầu nối của nó với xã hội này... 
Không suy nghĩ nữa, nó đạp xe đến thư viện mượn tài liệu, vừa để hóng gió. 
''Ơ, ai trông quen quen...NGUYÊN" 
- Nguyên...ơi...... - tiếng nó nhỏ dần. Cuối cùng thì nó cũng đã gặp Nguyên, nhưng không chỉ mình Nguyên. Cậu ta đang cùng một người con gái khác, khoác tay nhau thân mật, đi vào quán cafe. Bỗng nhiên nó thấy nhói ở tim, một cảm giác khó tả, nó còn muốn khóc nữa, khóc thật to lúc này, không lẽ... Nguyên đã rời xa nó thật rồi, đứa bạn để nó kể lể biết bao tâm sự vui buồn, người giúp nó vui nhưng không bao giờ làm nó buồn, chọc tức nó nhưng không để nó khóc, người mà... đến giờ phút này, nó đã nhận ra là rất quan trọng với nó. 
''Đúng thôi, Nguyên cũng là con người, 2 đứa chỉ là bạn, mình không có quyền giữ Nguyên ở mãi bên mình, cũng không có quyền chen vào cuộc sống riêng của Nguyên"- nó tự an ủi. Quyết định không tới thu viện nữa, nó muốn về, để suy nghĩ kĩ hơn về tình cảm của nó, cuộc sống của nó sau này, khi không còn Nguyên nữa...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét