truyen sex| doc truyen hay

Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

TRuyện sex - Pha lê tím

truyen sex Nguyệt Như uể oải thức dậy sau một đêm " cày " bài vở. Năm nay nó đã lên lớp 10 nên lượng bài vở cũng nhiều hẳn lúc cấp 2. Nhưng học đêm cũng đáng vì nó luôn đạt được thành tích cao trong mọi kì thi học sinh giỏi. Có thể nói trong trường khó có ai vượt được nó.  
     Hôm nay là chủ nhật, Nguyệt Như định đến quán cafe để thư giãn, tiện thể gặp con bạn luôn !  
    Nó nhìn đồng hồ đã hơn  9h, chiếc điện thoại của nó bất chợt reo : 
    - Nguyệt Như ! Mày đang chết ở đâu vậy hả ? Có đến mau không thì bảo ?  
     Ngọc Uyên gầm lên trong điện thoại khiến nó giật mình.  
    - Ok ok ! Tao tới ngay ! Xin lỗi !  
    Nó sợ đến mức nói loạn cả lên.  
    Nó vội vàng chạy vào nhà vệ sinh làm vệ sinh truyen heo cá nhân. Thay một chiếc áo thun trắng có chữ " If I die young " màu đen chiếm gần hết áo cùng một chiếc váy đen dài đến đầu gối. 
      Nó bắt xe buýt đến một khu phố khá đẹp. Khu phố này ít người biết đến vì dường như nó nằm tận cùng nơi thành phố nó đang sống. Khu phố dịu dàng với những bản ballad trầm lắng len lỏi khắp nơi. Một hàng cây xanh mướt dẫn đến cuối con phố lát đá sần sùi. Trong khu phố này không có nhà dân mà chỉ có một quán cafe mang cái tên huyền diệu " Pha lê tím ". Quán được sơn màu tím nhẹ. Có phần tường đá rêu xanh bao phủ. Mùi cafe thơm quyện vào mùi của hoa ngọc lan trước cửa. Nó chưa bao giờ hiểu hết được ý nghĩa của  " Pha lê tím ". Vô thức bước đến bàn thu ngân, chị phục vụ tươi cười hỏi nó : 
       - Em có chuyện gì à ?  
    Nó chỉ có thể nhìn thấy khuôn miệng xinh xắn, hồng như trái anh đào của chị phục vụ. doc truyen sex, truyen heo hay Vì nửa khuôn mặt của chị ấy đã bị che bởi một chiếc mạng che màu tím huyền ảo.  
    - Không có gì đâu ạ !  
    Nguyệt Như để ý đến quả cầu pha lê tròn trĩnh đặt ngay bàn thu ngân. Nó toan bước đi thì chị phục vụ khẽ nói :  
    - Em là một cô bé thông minh, có trí tuệ hơn người, em luôn muốn vượt lên tất cả ... 
      Nó rùng mình. Sao chị ta lại biết về nó ? Không tự chủ được, nó vội quay lại, miệng chị ta đang khẽ nhếch lên một nụ cười hình bán nguyệt tuyệt đẹp.  
    - Em hãy thử thả lỏng bản thân. Sẽ có điều kì diệu đến với em ! Cuối con phố này...     
     Chị ấy nhìn nó, đôi tay trắng hồng xoay xoay quả cầu pha lê mà nó nhìn thấy lúc nãy. Bản nhạc đột ngột chuyển sang bài khác, nó bừng tỉnh. Chị phục vụ kia đã biến mất, để lại một chiếc nhẫn trên bàn, cạnh quả cầu cùng một lá bài tarot : 
 " Tặng em đó ! Chị là một thầy bói ! Rất vui khi được gặp cô bé ! " 
      Cái quái gì thế này ? Nó không thể tin vào mắt mình !  
    " Thôi đi Nguyệt Như ! Mày đừng tin mấy cái trò lừa bịp của bà thầy bói này ! "  
     Nó tự nhủ rồi quay đi. Nhưng không biết ma lực nào khiến nó quay lại lấy chiếc nhẫn cùng lá bài. Nó đeo nhẫn vào ngón áp út, nắm chặt lá bài tarot rồi đảo mắt nhìn quanh. Ngọc Uyên đang ngồi ở bàn cạnh cửa sổ được sơn trắng.  
    - Xin lỗi ! Tao tới muộn !  
    - Tao muốn giết chết mày !  
   Ngọc Uyên đang im lặng nhìn li cafe bỗng nhào lên bóp cổ nó. Miệng nhỏ trông buồn cười chết đi được. Nó cười cười rụt cổ lại : 
      - Xin lỗi ! Xin lỗi !  
    Nhỏ liếc nó rồi ngồi phịch xuống ghế. Mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt nó, mở to hết cỡ như mắt ếch :   
    - Mày làm gì mà mắt thâm quầng như con gấu trúc thế kia ?  
    - Tao thức khuya ôn bài ! Sắp đến kì thi cuối rồi !  
    - Mày có điên không ?  
    Uyên gần như hét vào mặt nó. Nhỏ nhìn xung quanh rồi nói khẽ :  
    - Hôm nay ôn không được à ? Làm gì mà thức khuya thế ? 
     - Hôm nay tao định giải hết cuốn Hoá nâng cao ! Cô Văn cho tận 3 bài luận văn nên tao phải thức đến 2h sáng làm cho xong !  
    - Quả không hổ danh là Nguyệt Như nhỉ ? Chẳng ai siêng bằng mày !  
    Uyên nhún vai tỏ vẻ thán phục lẫn mỉa mai. Nó cười hì hì.  
     Nói chuyện được lúc lâu thì Uyên có việc bận nên " cáo từ " nó. Nó vui vẻ chào Uyên rồi thở phào. Bàn tay nắm chặt lá bài tarot thả lỏng.  
   " Em hãy thử thả lỏng bản thân. Sẽ có điều kì diệu đến với em ! Cuối con phố này..." 
       Lời nói của chị phục vụ bí ẩn lúc nãy vọng lại trong tâm trí nó. Nó mở cửa đi ra khỏi quán cafe. Những tia nắng ấm áp đan xen vào lùm cây xanh mơn mởn. Nó khẽ đi xuống cuối con phố. Mọi thứ dường như đọng lại, dài đến vô tận....  
    " Nguyệt Như, liệu có tin được không ? "    
     Chẳng mấy chốc, nó đã đến cuối con phố. Có một ngã rẽ nhỏ nằm khuất sau những dải dây leo, nó vén những sợi dây đó sang một bên rồi bước vào. 
       Là một khu vườn nhỏ ! Không gian im ắng khiến nó khẽ rùng mình. Đây là lần đầu nó đặt chân đến nơi này... 
    Nó đảo mắt nhìn quanh, dường như không có ai. Chợt... 
    Nó thấy một cậu con trai trạc tuổi ngồi dưới gốc cây cổ thụ. Mắt cậu ta khép hờ. Tay cậu ấy...  
     Cầm một lá bài tarot...  
     - Cô vào đây làm gì ?  
    Cậu chợt tỉnh giấc. Đôi mắt màu hổ phách nhìn xoáy vào nó.  
    - Xin lỗi ! Tôi làm cậu tỉnh à ?  
    Mặt nó ửng đỏ. Nó cảm thấy hơi ngại.  
    - Không ! 
     Cậu đáp rồi đứng dậy, đi về phía nó. Đôi tay trắng hồng nắm lấy bàn tay nõn nà của nó. Cậu dẫn nó đến phía bên phải khu vườn, có một căn phòng...  
    - Cậu làm gì vậy ?  
    Nó hơi sợ và ngại. Đây là lần đầu tiên có một tên con trai như thiên sứ nắm tay nó.  
     - Lá bài tarot trong tay cô và tôi là lá tarot định mệnh. Nếu nó có hình giống nhau, tôi và cô sẽ là một đôi !  
    Cậu nhún vai rồi xoè lá bài ra trước mặt nó. Thật ngạc nhiên ! Lá bài tarot của nó lại hệt với cậu ! 
      - Thấy chưa ?  
    Cậu nhoẻn miệng cười với nó. Nó đỏ mặt cúi gằm xuống đất.  
     - Chiếc nhẫn của cô và tôi cũng giống nhau ! Là nhẫn cặp !  
     Cậu khẽ lấy lá bài của nó. Đặt lá bài của nó và cậu chặp lại thành một cặp rồi đặt vào một chiếc hộp nhỏ cũ trong nhà kho. Ở đây còn có khoảng mười mấy cái hộp tương tự. Chắc đã có những cặp đôi đến đây trước !  
     - Tạm biệt thiên thần ! 
      Cậu vẫy tay chào nó rồi đi xa dần.  
     Nó về nhà, cả đêm nằm mà chẳng ngủ được. Nó cứ nhớ đến anh chàng nó đã gặp trong khu vườn ấy và cả cuộc mai mối bí ẩn trong quán " Pha lê tím ". Nó định ngày mai sau giờ học sẽ đến quán " Pha lê tím " để hỏi rõ chị phục vụ kia.  
    Sáng hôm sau, nó đứng đợi xe buýt đến trường. Có cơn gió khẽ thổi qua, mang một mùi thơm dìu dịu.... 
     Trời hửng sáng, nó thấy một bóng dáng quen thuộc thấp thoáng ngay cổng trường rồi lại biến mất... 
      " Phải chăng là cậu ấy ? " 
     " Chào thiên thần ! " 
     Thiên thần...thiên thần.... 
    Nó bừng tỉnh, nhận ra mình đã đứng trước quán " Pha lê tím ". Tiếng nói hồi nãy, là ảo giác sao ?  
     - Cô bé là học sinh à ?  
    Là chị ấy ! Chị phục vụ ngày hôm qua. Hôm qua chị ấy đeo mạng che màu tím, hôm nay chị ấy đeo dải khăn trùm kín đầu, vẫn màu tím. Đôi môi nở nụ cười... 
     - Thực ra chị là ai ?  
     - Hừm.... 
      Chị ta lướt ngang qua nó. Chị đứng sau lưng nó, đôi tay trắng hồng khẽ che mắt nó lại.  
    - Thiên thần ! Cô đến rồi à ?  
     Ơ... Là cậu ấy !  
    - Cậu đến hồi nào ? Sao tôi không thấy ? Chị ta đâu ?  
    - Có ai đâu nào ? Tôi vừa đến ! Mà cô nói " chị ta " nào ?  
    Thật bí ẩn ! Nó nhìn vào ánh mắt của cậu ấy. Ánh mắt màu hổ phách long lanh một niềm vui khó tả.  
    - Không... Nhưng...Cậu là ai ?  
    - Tôi tên là Từ Thiên Vũ ! Mà thiên thần tên gì nhỉ ? 
     Cậu nở nụ cười hình bán nguyệt khiến lòng nó dịu lại. Đôi môi đang mím lại khẽ cười :  
     - Tôi tên là Hà Nguyệt Như ! Mà cậu đừng gọi tôi là thiên thần nữa ! Tôi không quen !  
    Nó nhìn cậu. Cậu vẫn cười tươi.    
    - Trông cô giống thiên thần mà. Nguyệt Như, tên đẹp nhỉ ?  
    - Cảm ơn !  
    Nó lí nhí trong cổ họng.  
    - Ôi không ! Đến giờ tôi phải đi học thêm rồi ! 
     Như chợt nhớ ra gì đó, nó vội giơ đồng hồ ra xem rồi hét tướng lên.  
     - Tạm biệt Thiên Vũ ! Chúng ta gặp nhau sau nhé !  
     - Tạm biệt !  
             _____________ 
      Một cơn gió thoảng qua trên con phố nhỏ...  
     Thiên Vũ mỉm cười nhìn về phía cửa quán cafe : 
    - Cảm ơn chị ! Cô ấy đúng là một thiên thần !  
     - Không có gì ! 
     Một người con gái mặc áo sơ mi trắng, váy tím, dải khăn tím huyền vẫn che nửa khuôn mặt. Cô tựa lưng vào tường, miệng khẽ nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp.  
    - Thôi ! Em về đi Thiên Vũ ! Tối rồi !  
    - Chị vẫn muốn làm " bà mai " ở đây sao ?  
     Cậu mỉm cười ranh mãnh.  
    - Đâu cần em phải lo ! Chị vào trong đây !  
    - Tạm biệt chị !  
    Cô gái quay gót bước vào trong. Thiên Vũ khẽ cười...  
    " Cảm ơn chị, Thiên An ! "   
             ______________ 
        Mấy hôm sau, một đợt gió lạnh quét ngang ô cửa sổ. Thành phố đã vào đông....  
     Trên con đường Hoa Tuyết, có một cô gái và một chàng trai đang chạy theo chiếc xe buýt... 
   - Nhanh chân lên nào Thiên Vũ ! Anh chậm quá đấy ! Chúng ta trễ chuyến xe buýt đến trường rồi !  
    - Em từ từ thôi Nguyệt Như ! Kẻo té bây giờ !  
    - Mau lên !  
    Gió thổi từng đợt. Một bông tuyết trắng muốt rơi xuống Thành phố, đậu lên mái ngói của quán cafe " Pha lê tím ".... 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét