truyen sex| doc truyen hay

Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

Truyện sex - Anh trai, em gái

Truyện sex

Một buổi sáng đầu thu mát mẻ, trông lên bầu trời không có lấy một gợn mây, Mỹ Giao khẽ mỉm cười thích thú ngắm nhìn những chú chim mải mê tìm thức ăn cho bọn chim non mới nở. Tiếng chim hót như một bản nhạc vui tươi báo hiệu kì nghỉ hè đã kết thúc, và cũng đồng nghĩa với việc nó đã là một cô nữ sinh cấp 3 nhưng vẫn mang trên mình cái tính trẻ con, tinh nghịch và đáng yêu như một đứa trẻ.
"Giao! MÀy có  xuống đi học không? Hay mày thích đi bộ hơn hả?"
Một tiếng hét chói tai khiến nó bừng tỉnh, vội liếc nhìn đồng hồ sau đó phóng thẳng xuống lầu, nơi anh nó đang chờ.
"Con làm gì mà la em thế? Nói nhỏ nhẹ không được à?"Tiếng anh sex ola nhắc nhở của mẹ vang lên làm Khang xụ mặt xuống, bà nhìn đứa con trai lớn của mình khe khẽ lắc đầu với nụ cười buồn buồn.
"Em xin lỗi..."Giao vừa huơ huơ tay trước mặt vừa nhìn anh hai nó với ánh mắt hối lỗi.
"Còn không mau lên xe?" Anh nó dắt xe từ trong nhà ra, ánh mắt hậm hực nhìn đứa em gái chậm chạp của mình vẫn đang đứng trong nhà. Nhìn cử chỉ yêu thương của mẹ dành cho nó mà anh không khỏi ganh tị trong lòng.
"Mẹ dặn em nói với hai nhớ đi đường cẩn thận!" Nó lại làm những động tác tay ra hiệu cho anh nó hiểu. Nhưng đổi lại anh nó chỉ bĩu môi một cái.
"Hừ! Mẹ chỉ lo mình chạy không cẩn thận sẽ là nó bị thương chứ gì?" Một dòng suy nghĩ ích kỉ len lỏi trong lòng, sau đó Khang không nói một lời nào, lặng lẽ phóng xe đi thẳng khi Giao còn chưa kịp ngồi vững khiến nó ngã nhào vào người anh nó.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh trên còn đường nhựa tràn ngập mùi hoa sữa, bóng cây mát pim dịu đổ xuống mặt đường mang lại cảm giác dễ chịu. Nhưng chỉ mới đi được một đoạn, chiếc xe đột ngột bị hỏng, anh và nó bèn ngồi lại chỗ tiệm sửa xe ven đường. Lo lắng nhìn lên đồng hồ phim sex online đang chậm chạp nhích từng chút một. được  một lúc Khang bắt gặp thằng bạn đi học ngang qua liền xin cho đi nhờ, trước khi đi chỉ kịp nói với nó một câu.
"Mày ở lại chờ xe sửa xong rồi tự đến trường, hôm nay tao có việc bận ở trường!"
Nó chưa kịp nói gì thì chiếc xe chở anh nó đã khuất dần trong tầm mắt, để lại nó với ánh mắt thẫn thờ và đống dụng cụ sửa xe xung quanh.
Lúc nó đến trường cũng là lúc buổi lễ khai giảng kết thúc, ngồi trong lớp lặng lẽ ngắm nhìn các bạn học ngồi xung quanh đang nói cười vui vẻ làm quen với nhau, nó không khỏi buồn bã trong lòng. Nó thật sự muốn trò chuyện kết bạn với nhiều người nhưng tuyệt nhiên cổ họng nó chẳng thể thốt ra một lời nào.
Một cậu bạn trong lớp đột nhiên tiến tới chỗ nó, cậu mỉm cười lịch sự.
"Chào cậu! Mình là Tân, mình có thể ngồi đây không?"
Giao cười tưoi gật đầu và né sang một bên cho cậu ta ngồi. Xem ra nó không phải vô hình với tất cả.
"Sao cậu có vẻ...im lặng thế? Không ra làm quen với mọi người à?" Tân thắc mắc nhìn nó có lẽ vì trông bộ dang có vẻ nhút nhát của cô bạn.
Giao buồn bã cúi đầu xuống, sau đó viết viết gì đó ra giấy và đưa cho Tân, nét ngạc nhiên thoáng hiện trên gương mặt. Sau đó cậu ta khẽ mỉm cười diễn tả ngôn ngữ của người câm.
"Không cần phải viết giấy đâu!"
Thời gan sau đó nó và Tân dần trở nên thân thiết với nhau hơn. Dường như đi đâu hai đứa cũng có nhau. Giao cũng không cần phải sợ bị anh nó bỏ lại giữa đường nữa, vì đã có Tân sẵn sàng đèo nó đi học mỗi ngày. Thời gian thấm thoắt trôi đi, quan hệ giữa nó và Tân càng trở nên thân thiết bất nhiêu thì quan hệ giữa nó và anh càng  xa cách bấy nhiêu. Mặc dù nó luôn cố gắng hòa đồng với anh mình, nhưng tất cả sự cố gắng của nó chỉ đổi lại ánh nhìn lạnh lẽo của Khang. Đôi lúc nó tự hỏi không biết liệu mình đã làm sai chuyện gì khiến anh ghét nó đến vậy?

 

Khơi nguồn của mọi chuyện có lẽ là bắt đầu vào cái hôm Tân đã thẳng thừng chỉ trích Khang, trách Khang tại sao không chăm lo cho em gái mình nhiều hơn. Trong cơn nóng nảy Khang không kịp suy nghĩ gì đã đánh Tân một cú đau đớn, và sau ngày hôm đó anh nó bị mẹ cấm túc suốt một tháng trời.

 

Khoảng thời gian sau đó, nó và anh ngày càng như người dưng cùng sống chung một mái nhà. Anh trở nên lạnh nhạt hơn, không hề đếm xỉa gì đến đứa em gái là nó. Thường xuyên nghĩ ra nhưng trò quậy phá nó cho bõ tức. Có lần anh giấu quyển bài tập của nó khiến nó bị cô trách phạt trước lớp, hôm thì lấy bút của nó giấu đi làm hôm sau nó không có bút làm bài kiểm tra, cũng may nhờ có tân giúp đỡ nên nó may mắn thoát nạn.

 

Giao cũng không biết là trong lòng anh còn có hình bóng nhỏ bé của nó không nữa? Thế nhưng nó tuyệt nhiên không trách móc anh mình lấy nửa lời, và cũng  giấu nhẹm đi không cho mẹ nó biết vì sợ anh nó lại bị la!

 

Cho đến một hôm, trên đường cùng Tân đi học về ngang qua con hẻm vắng, nó tình cờ bắt gặp anh nó bị bọn côn đồ bắt nạt, khắp người lấm lem bùn đất và từ miệng anh nó còn có một vệt chất lỏng màu đỏ chảy ra. Trong tâm trạng hoảng hốt không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, nó lao tới chỗ đám côn đồ, dùng chiếc cặp da mẹ đã tặng cho nó khi vừa bước chân vào cấp 3 đánh thật mạnh vào những người làm anh nó bị thương. Một lúc sau ở đầu ngõ hẻm  xuất hiện  một vài người đi đường mà Tân đã chạy đi nhờ họ giúp đỡ. Đám côn đồ thấy vậy định bắt Giao đi theo để xử tội nhưng Tân nhanh chóng kéo nó chạy đi. Mấy người ở đằng sau chưa kịp phản ứng gì thì tên cầm đầu đã ra lệnh cho đám đàn em cản họ lại, sau đó nhanh chóng đuổi theo nó.

 

Trời bất chợt đổ mưa tầm tã khi nó và Tân vừa chạy ra khỏi con hẻm. Nhưng đám côn đồ dường như không chịu tha cho, bọn chúng ra sức đuổi theo dưới cơn mưa tầm tã. Cũng may lúc đó Tân dã nhanh trí kéo nó chạy vào khu công viên nhỏ và nấp dưới chiếc cầu trượt, nhờ vậy mà đánh lạc hướng được bọn chúng. Nhưng chỉ  ngay sau đó, Giao đột nhiên ngất lịm đi trên tay cậu bạn.

 

Đêm đó trong căn phòng trắng toát và tràn ngập mùi thuốc sát trùng, mẹ nó lặng lẽ ngồi bên giường bệnh, đưa đôi tay run run vuốt ve khuôn mặt tái nhợt và lạnh ngắt của đứa con gái đáng thương của mình, sau đó cất giọng nghẹn ngào:

 

"Em con nó bị bệnh…bệnh nặng lắm! Nhưng nó không cho mẹ nói cho con biết…nó sợ con lo lắng, con có biết không hả Khang?”

 

"Giao…Giao nó bị sao hả mẹ? Mẹ…mẹ mau nói con biết đi!”

 

"Em con nó bị bệnh tim, căn bệnh đó đã hành hạ nó hơn một năm nay rồi. Bác sĩ nói bây giờ bệnh đã trở nặng, có thể sẽ…”

 

Khang nghe như có gì đó vụn vỡ trong lòng, lời nói của mẹ như nhát dao đâm sâu vào tim khiến nó nghẹt thở.

 

Sau một thời gian nghỉ ngơi trong bệnh viện, nó được các bác sĩ kiểm tra lần cuối. Anh nó ở bên ngoài chờ đợi như ngồi trên đống lửa, vừa thấp thỏm lo âu, vừa cầu mong cho nó khỏe lại, nhưng tất cả sự chờ đợi của anh nó đều đổi lại những cái lắc đầu của bác sĩ. Ngồi bên trong loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện, cả người nó như bị điện giật khi nghe cái tin như sét đánh ngang tai. Nó không còn sống được bao lâu nữa!

 

Vào một  buổi chiều không mưa cũng không nắng, nó lặng lẽ ngắm nhìn những chậu xương rồng trước mặt, những cánh hoa lạnh buốt như trái tim nó lúc này vậy. Nó làm động tác tay nói chuyện với anh nó.


"Nếu một ngày nào đó em không còn…hai hứa với em một diều được không?”

 

"Ngốc! Nói gì vậy chứ? Không…sẽ không có chuyện đó đâu. Chỉ cần em nghỉ ngơi nhiều thì sẽ không có chuyện gì cả.” Anh nó giật mình vội đi đến bên cạnh nắm lấy cánh tay gầy gầy của nó, không che giấu được nỗi sợ hãi đang dần xâm chiếm.

 

"Em chỉ nói nếu thôi, nếu điều đó thật sự xảy ra... Hãy hứa với em là sẽ không khóc và giúp em chăm sóc cho ba mẹ thật tốt!...”

 

Sau khi nó ngủ say, anh khẽ đặt lên trán nó một nụ hôn, một giọt nước đau thương từ khóe mắt lăn trên gò má anh và rơi xuống vầng trán sáng bóng.

 

Sáng hôm sau nó mất, anh nó giật mình khi thấy bàn tay mình lạnh toát, nói đúng hơn là tay nó đang nắm chặt lấy tay anh, hơi lạnh từ bàn tay nhỏ bé của nó khiến anh cảm thấy sợ hãi tột cùng.

 

"Giao…Em tỉnh lại đi Giao! Đừng làm anh sợ mà Giao...Em không thể chết được.Anh vẫn chưa bù đắp lại lỗi lầm của mình. Anh còn nhiều điều chưa kịp nói với em mà Giao…”

 

Linh hồn của Giao theo gió bay đi, để lại một vết thương lòng không bao giờ phai mờ trong trái tim một người. Khang thấy rõ ràng một nụ cười mãn nguyện và nhẹ nhõm hiện trên đôi môi nhợt nhạt của đứa em gái đáng thương của mình. Bàn tay nó vẫn nắm chặt lấy tay anh như lời nhắn nhủ gửi tới người anh mà nó hằng thương yêu.

 

(Cuộc sông có thể không công bằng với tất cả mọi người, nhưng được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của ba mẹ là niềm hạnh phúc lớn nhất của chúng ta. Hãy trân trọng những gì mình có, đừng để nó qua đi rồi mới luyến tiếc, nhớ nhung!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét