truyen sex| doc truyen hay

Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

Truyện sex - Những con đường lộng gió

Gọi là Đồng Lát nhưng chẳng có cọng truyen sex lát nào, hắn nói "già” như hắn mới hiểu chứ tụi trẻ bây giờ chắc chẳng thể nào hiểu được tại sao. Đồng Lát - Giao giữa Quốc lộ 1A và tỉnh lộ 9 hướng vào miền núi của huyện Cam Ranh. 

Tôi mơ màng trong cơn ngái ngủ bước xuống chuyến xe đêm. Trời mờ sáng, xe nườm nượp đổ khách, doc truyen heo những bác xe ôm chèo kéo và những hàng quán ven đường nhộn nhịp người. Ngày ở đây có lẽ bắt đầu lúc nữa khuya. Trời se lạnh… 

Tôi không vội nên cứ muốn lóng ngóng lại đây cho vơi cái cảm giác ngơ ngác đi một ít. Vào quán cóc, gọi tô bánh canh chả cá dù chẳng thấy đói, tôi chưa ăn xong một tô thì hắn đã chén tới tô thứ hai. Hắn nhìn tôi đầy hăm dọa: 

- Đường về nhà còn khoảng mười km nữa, rất khó đi, vào tận núi sâu, chỉ có xe bò là phương tiện duy nhất. Vừa nói hắn vừa hất mặt về phía trùng điệp núi trước mặt tôi. 
Tôi bán tín bán nghi nhưng cũng lì lợm chống chế: 
- Xạo, thời này mà sống tận trên núi vậy ba! Nhưng truyen sex moi không sao, vội chi về nhà, xe bò thì sao? 
Tôi khấp khởi khi nghĩ sẽ được xe bò kéo đi trong vài phút nữa nên không màn đến ánh mắt đầy dò xét của hắn bắn về phía tôi. 
- Trời, tưởng gì, còn đến 10 năm nữa thì Cam Ranh mới đuổi kịp Đức Linh của ta nhé. 

Tôi luôn miệng kêu trời khi vừa khám phá tổng thiệt hại cho buổi ăn mờ sáng của tôi và hắn hết …. 18.000đ: Một ổ bánh mì, ba tô bánh canh chả cá và tất nhiên tôi chỉ ăn vỏn vẹn chưa đầy một tô – Đồng Lát, tháng 9/2006 trong tôi! 

Tạm biệt Đồng Lát, tui bắt xe bò đi đây, là giỡn đấy, bác xe ôm bên kia đường đang đợi chúng tôi chặng về Cam Phước Đông. 

Cam Phước Đông trước mắt tôi xoài nhiều vô số kể. Mùa này xoài chưa ra trái, gió to. Chẳng biết gió từ đâu mà nhiều thế. Gió hú, lá reo, những cành cây ngã rạp vào nhau, tôi như muốn ngã nghiêng theo gió, nom chỉ có bốn vách núi là vững chãi, sừng sững ôm chặt lấy Cam Phước Đông vào lòng. 

Buổi sáng rời nhà ở Cam Phước Đông, hắn dắt tôi đi xem Đập Suối Hành. Tôi có nghe hắn kể nhiều nhưng khi đến đây, sao tôi lại nhớ về cái đập Trà Tân quê mình đến thế với trăm kiểu nghịch phá thời con nít… Suy cho cùng chẳng nơi nào đẹp, chỉ là vì tuổi thơ của hắn đã gắn vào đây thời đi chăn bò, bắt cá, bắt cua… 

- Nè Bi? 
- Gì? 
- Chụp hình đi! 
- Tạo dáng đi! 
- Rồi, như thế này nè – Vừa trao máy cho hắn tôi nhảy nhanh lên lan can bờ đập, chạng 2 chân, dang 2 tay … ôm lấy núi. 
- Xuống đi, không sợ té à? 
- Đời nào. 
Thế là tôi có một cảnh chụp ấn tượng, chỉ điểm "NƠI ĐÃ TỪNG ĐI QUA”. 
- Đủ rồi, nơi khác đi! tôi bảo hắn thế. 
- Núi nhé! 
- Uh, thì núi. 

Hắn cho xe chạy vòng lại con đường ban nãy, hướng lên Khánh Sơn. 
Giá mà nhạc sỹ Trần Tiến biết được fan hâm mộ của ổng đã từng tin chắc mẩm "Giấc mơ Chapi” được ra đời giữa núi rừng Tây Nguyên thì có lẽ ổng tước quyền nghe nhạc của tôi vĩnh viễn mất. Trời ạ, tôi đang đứng đây – "Raglai! Những rừng cây, ngọn núi mang tiếng đàn Chapi” nè Trần Tiến! – Khánh Sơn của người Raglai trước mặt tôi núi mẹ chen núi con, mây mờ lỡn vỡn dọc khắp đoạn đèo. 

- Nơi này có ai khảy Chapi? 
- Hết rồi. 
- Vậy sao ông Trần Tiến bảo "Ai nghèo cũng có cây đàn Chapi”?, tôi cắc cớ vặn vẹo hắn. 
- Thì hồi xưa nghèo nên ngồi khảy đàn, khảy xong vẫn không hết nghèo, bực, "đập vỡ cây đàn”, nên không còn Chapi nữa chứ sao. 
- Uh, suy diễn logic lắm, nghe cũng có lý, cho là vậy. 
Tôi không buồn vặn vẹo hắn nữa, ai chẳng biết rừng đã biến mất bởi bọn lâm tặc nên những hình ảnh đẹp đẽ về Chapi không còn. Chẳng so bì với Trần Tiến, ổng đặt chân lên đây trước tôi ngót nghét 20 năm chứ nếu cùng thời với ổng chắc gì tôi chịu xái cổ, thần tượng một biểu tượng nghệ thuật về Raglai đến thế. 

- Xuống núi thôi, tối đó, hắn giục tôi. 
Xuống núi, tôi không quên xách theo vài túi mãng cầu mua được của người Raglai ngồi bán dọc đường. 
Dạo một vòng ngắm… trời tối, hắn chỉ cho tôi ngôi trường nơi hắn đi học, khu nhà hắn ở trọ và gợi ý dắt tôi đi ăn chè. 

- Chè à? 
- Uh, không thích ăn nhưng thích xem người ăn, hắn bảo. 
Là hắn giễu tôi có cái kiểu ăn độc nhất vô nhị đó mà: ăn trừ cơm. 
Cho từng muỗng chè lên miệng, tôi gạ gẫm: 
- Kể chuyện nghe đi! 
- Chuyện gì? 
- Uh thì đại loại chuyện ngày xưa chở em nào đó đi chè cháo, yêu em nào, em nào đá, đá em nào? 
- Trời, có bao nhiêu kể cho nghe hết rồi. Cái thằng Ma Bò chết tiệt, ba cái chuyện xưa rích mà lần nào gặp, nó cũng luôn miệng nhắc: "Nhà em đã bỏ làng đi mãi không về”. Rõ khổ. 
- Còn nữa… 
- Gì? 
- Mà thôi, đi tiếp cho hết một vòng Cam Ranh rồi về, mai đi vọc cát, nhỏ bạn bảo cát ở đây trắng mịn và đẹp lắm, hốt về cho nó một ve, rồi mang cho nó một can nước biển nữa, cái tội đi mà xé lẻ, nó bảo thế. 
- Em chịu… 

Hắn giật lấy ly chè còn phân nữa trên tay tôi ăn hết, tôi vờ làm ngơ, may quá, cứu một bàn thua trông thấy. 
Lượt về, con đường thưa thớt người qua lại, những ánh đèn heo hắt câu qua từng ô cửa vài căn hộ hai bên đường không đủ xua cái bóng đen dày đặc đang phả vào đêm Cam Phước Đông lạnh buốt. 

- Lạnh không? Hắn vờ vịt hỏi. 
- Lạnh đủ ói. Tôi hù hắn. 

Tôi đan tay mình, úp mặt vào lưng hắn rồi phá lên cười khanh khách. Cái cảm giác úp mặt vào lưng hắn làm tôi không thể nào quên cái lần tôi ói vào lưng hắn sau một trận… bí tỉ. Cái thói bù khú, rong rũi cuối ngày của tôi và hắn: Ly cà phê và ly sữa tươi hoặc vài ba lon bia cũng đủ làm xúc tác cho tôi và hắn bè bạn bằng những câu chuyện không đầu đuôi, không tên tuổi, để quên hết những trăn trở tháng ngày riêng tôi, riêng hắn, để còn thấy cuộc đời này vẫn đẹp sao… Bù khú có đôi – Điểm chung và là niềm vui riêng với hắn mà tôi vẫn còn giữ cho đến tận bây giờ. 
- Sao không ôm đi cho đỡ lạnh, cho mượn eo đó. 
Cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, hắn vừa nói vừa nắm lấy tay tôi choàng một vòng qua cái "thùng nước lèo” của hắn. Tôi để im tay mình trong tay hắn, nghe hơi ấm quen thuộc lan dần, cảm giác đi trong cái lạnh ngắt đến… dễ chịu. 

Dọc đường về, hắn kể tiếp cho tôi nghe về một cung đường rợp bóng tối và mãnh sân nhà đối diện căn gác xếp đầy thơ mộng nơi hắn đã đi qua mớ ký ức tuổi thơ và những cảm xúc đầu đời tuổi mới lớn tưởng không bao giờ quên…. tất cả những thứ ấy đã thuộc về một "cô gái đến từ hôm qua” trong đời hắn. Tôi mơ màng nghe hắn kể, tôi cũng biết kha khá chuyện này qua người bạn thân của hắn và cô bé "bám đuôi” hắn khóc nhiều đêm trong nhà tôi nhưng chưa lần nào tôi nghe hắn…thành thật đến… tội nghiệp. Hẳn là hồi chiều hắn và tôi ăn phải cái nấm gì đó có trong dĩa bánh xèo gần Chùa Từ Vân mất rồi đây nè. Mà cá nấm đó thật lợi hại, sao nó làm tôi xúc động đến thế chứ. Thảo nào bác sỹ bảo tôi bị một chứng rối loạn thần kinh tim lành tính, không rõ nguyên nhân. 

- "Ơ – rê - ca, Ơ - rê – ca, nguyên nhân chính là đây rồi”. Tôi thốt lên trong đầu mình. 
- "Acsimet - Chiếc vương miện - Lực đẩy” và "Tôi - Nấm - Chứng rối loạn thần kinh tim”. 
- Có lẻ nào? Ơ – rê – ca… 

Tôi chẳng có cái gì hay ho để kể cho sòng phẳng. Mười lăm tuổi, tôi ngây ngô trèo hái ổi vườn hàng xóm thì cắt cớ khoấy động sợi tơ lòng của "lão già” hơn tôi đến 11 tuổi (ngày đó đối với tôi, cái tuổi đó khập khiễng nhau như một đôi đũa lệch), Mười chín tuổi cũng phiên bản trèo cây, tôi làm thằng bạn đứng dưới góc bơ "chết trong lòng một ít”. Hổng hiểu cái tần số "thổn thức” trong tôi nó phát sóng kiểu gì mà tôi dám chắc cả đến cái thiết bị TPL-25 dò tìm hộp đen máy bay MH370 tối tân của Mỹ trên chuyến tàu Ocean Shield của Úc ngoài khơi Ấn Độ Dương kia cũng đành phải… bó tay. Rồi tôi cũng đi qua một mối tình thời đại học, dăm ba cái mối quan hệ "mở” không đi đến đâu. Ôi thôi, tôi rất muốn quên. 

- Nù nè!, hắn húc nhẹ người vào tôi. 
- Hả? 
- Chuyện "Cô gái đến từ hôm qua đó”, như thằng Ma bò nói "Nhà em đã bỏ làng đi mãi không về” rồi, biết không? nhưng không sao, có một "cô gái đến từ hôm nay” thay thế rồi, là em đó, đúng không Nù? …đúng không…"chị bốn Nù”?? 
Xe vẫn chạy, hắn đan từng ngón tay chặt vào tay tôi, một thứ gì đó rất mơ màng hiện lên trong tôi về một cung đường rợp bóng tối với mãnh sân nhà đối diện căn gác xếp thơ mộng tại cái Đồng lát xa xôi này. Nơi đó rồi đây tôi sẽ thổi tiếp những cung bậc cảm xúc để viết vào đời hắn dòng chữ: "NƠI ĐÃ THUỘC VỀ TA”. 
.............................................. 
Có một "Châu Mỹ và Columbus” trong tôi của 8 năm về trước, đó là Đồng Lát - Đập Suối Hành - Khánh Sơn. Mùa hè này tôi sẽ về lại Cam Ranh, hành trình với hắn và các con tôi. Địa danh??? không hẳn! Là nơi thuộc về các con tôi, chúng đã quen gọi là Quê Nội. Khi nào chúng lớn hơn tôi sẽ kể tiếp về nụ cười có chiếc răng khểnh và đốm nốt ruồi cháy đen trên mu bàn tay trái mà tôi đã gặp lần đầu tiên 10 năm về trước. Ơi… Đồng Lát với những cung đường, bóng đêm, mãnh sân nhà ai kia và căn gác xếp đáng yêu trong tôi… 

Sài Gòn 10 năm; Đồng Lát 8 năm & hơn 6 năm chung nhà. 
Tặng Bi và các con cùng cô bé hàng xóm có mãnh sân nhà đối diện căn gác xếp nơi chồng tôi ở. 
30/4/2004-30/4/2014 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét