truyen sex| doc truyen hay

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014

truyen sex - Em à, tớ phân tay như rứa sao

Một lý bởi chưng đơn giản, một cái giận như man di hôm, một câu nói lúc em giận:

 - " Mình từ biệt đi"



  Đâu chỉ mình e giận, nó cũng giận em, truyen sex có thế mới gọi là giận nhau chứ. 

  Nó nói, nói hết sảy nghĩ trong lòng cho em nghe, nói những điều mà hơn 1 tháng qua nó thực sự chưa gọi là quan hoài nhiều về em.....

- "Nhiều, nhiều lắm, cả trách móc lẫn yêu thương.... Cả những lúc nó giận em nhưng chẳng muốn nói doc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat ra, để rồi cái quan tâm thưa dần, cả những lúc nó gen khi em chụp hình chung với một người con trai khác mà em nói là bạn....".



   Nói, nói hết, rồi, rồi lại thôi, nó đồng cân nhận được từ em sự im lặng! nó chẳng muốn nói nữa, chẳng nói, chẳng nt, chẳng gọi... tiền lặng lẽ vào facebook em xem em sống có tốt không, vậy thôi..



  Hơn 2 tuần thời kì sau đó, nó cắm đầu vào làm cái đồ án thực tập, hằng đêm hơn 4h nó mới ngủ, nó làm thế để nó mệt mỏi, nó chẳng truyen dam còn nhớ về em, chẳng còn nhớ cái gọi là buồn trong nó. Đôi lúc nó lặng im trong căn phòng trống để lắng nge một bài nhạc hoa, một giai điệu buồn, một bản nhạc sáo, một khúc đàn tranh.............. đượm b..u..ồ..n... Rồi lại cắm đầu vào cái công việc..



   Lễ, nghỉ 4 ngày, nó được về nhà, được đi chơi, đàm doc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat  đám cùng tụi bạn.... 

Ngồi trong quán cafe mà bạn nó hỏi:



- m với nhỏ h sao rồi?

- ờ,.... ờ cũng bình thường...

- ủa tao nghe nói nó về quê rồi phải hok m?

- ờ, ra trường học h về làm ở quê rồi..

- hj, tranh thủ cưới đi nha, xa mặt cách lòng ah...

- ờ,..hj....

- uhm , m thì sướng rồi, t với con n....haizzz

- uhm, ......



   Rồi nhiều đứa hỏi chuyện này kia, học hành, xã hội, cho đến tình hình kinh tế thế giới,... hay chiến sự biển động.....



   Không có gì là giết thời gian nhanh như ngồi tán phễu với tụi bạn. Khya, hơn 11h, mạnh ai về nhà nấy.... Nó thay đồ đi ngủ, nằm trên giường quơ cái telephone bên cạnh, cũng chẳng phải để đọc báo, lướt web, hay vào facebook...mà nó vẫn hi vọng có một tin nhắn từ ai đó, cái mong đợi nó diễn ra hơn 2 tuần rồi, và nó vẫn đang tiếp diễn.... 

oh, 1 tin nhắn mới, ờ chắc là 090 hay 197 ấy mà. Một tin nhắn,... là một tin nhắn từ em....

- " xa em coi bộ anh hanh phúc lắm nhỉ?".

    Lòng nó vui, một cảm giác dâng trào, một cái j đó nhói trong tim.... Nó định nhắn lại em, nhưng rồi lại thôi, nó muốn để em nhớ nó thêm một thời gian....

Sáng hôm sau, nó cũng định nhắn cho em nhưng rồi lại thôi

Tối hôm đó,.... cũng vậy... 



   4 ngày lễ trôi qua, nó bắt đầu lên lại sài gòn, tiếp thô lỗ cái sự nghiệp doc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat học hành của nó... 

Chiều hôm đó, nó nhớ em, nó lo cho em, nó lấy điện thoại ra nhắn cho em:

-" Ngốc ah, a vẫn mãi yêu em, đáng đời, ai biểu giận ngta chi..."

5

10

15

.

.

30 phút sau vẫn không thấy hồi âm.

- "Nè, giận a đó hở, được rồi, a xl, a y e , ngốc của a...."

vẫn chẳng thấy trả lời, 

   Tối hôm đó,  nó lại nhắn tin, không trả lời, gọi,ko bắt máy, mãi đến khi:

-" Đừng làm phiền tôi nữa".



   Hj, nó bắt đầu ngi ngờ cái cảm nhận gọi là ái tình của nó, nó nghi ngờ cái tình yêu mà em dành cho nó, nó nghi ngờ cả cái nội dung tin nhắn hôm đó... Lòng nó đau, hàng phục ngàn cái ý nghĩ hiện ra trong đầu nó, nhưng rồi nó lại nhớ một câu của trang facebook nào đó mà nó đã từng đọc: 

- " khi con gái yêu thật lòng là hay gen, hay giận hờn vô cớ, đâu đó là câu đòi ct lúc giận, ... và lòng tự hào khi mình dỗ dành....".



   Ngày hôm sau, tan buổi học cuối tuần, nó quyết định về quê em, để gặp em, để dụ dỗ em như mọi rợ hôm, để làm hòa, để tình yêu của nó tiếp tục, để rồi nó lại được yêu em.... Nó chẳng nói em biết, nó muốn dành cho em điều động bất ngờ...



   Ròng rã hơn 4 tiếng đồng hồ trên chiếc xe máy, vượt qua vài cửa quan giao thông, tránh thoát không ít anh hùng núp, vòng đường, tắt lối. Cuối cùng gần 7h tối cũng đến được nhà em. 



   Nó gọi cho em, không bắt máy, nó nhắn tin, không thấy trả lời.... Bụng đói, lòng đau, nó dựng xe bên đường gần nhà em, lặng lẽ ngồi chờ 1 thứ gì đó. Đợi chờ, chờ đợi là hạnh phúc, hay là niềm đau. 



  Rất lâu sau, từ nơi ngõ đó, có 3 người đi ra, hình như là em, em ngồi sau lưng một ai đó, em ôm ai đó.     Lòng nó rối như tơ vò, quy hàng loạt ý nghĩ hiện ra trong nó...thì ra....uhm thì...như vậy..... Nó đề máy, chạy xe vọt lên để xem..... uhm té ra là một cô bạn của em, đi cùng đó là một chàng trai. Biết, thì biết rồi đó, nó tăng ga, vượt qua những 3 người đó, nó tìm một quán cafe để ngồi, ngồi để mà suy nghĩ....



-Nó nhắn cho em,...... vẫn ko có hồi âm....

.

.

.

  Ngồi buồn bên ly cafe đắng, nó lặng im, nó ngừng suy nghĩ, nó để cho cảm xúc chạy khắp người nó, nó cảm nhận từng luồng cảm xúc, yêu thương, gen tuông, giận hờn......và nhiều dấu chấm ?.... đang xen vào nhau, tạo thành những luồng xúc cảm từ tim nó, từ nơi cội nguồn của yêu thương tràn ra....



  Ngồi cảm nhận, cảm nhận một thứ tình cảm từng là của mình, nhưng giờ thấy nó dần mất đi, thử hỏi: trách ta hay trách người? 



  Hơn 11h khya, nó tìm một phòng trú chân để qua đêm!



  Mệt mỏi, uể oải cởi bộ đồ xuống bước vào phòng tắm, nhìn đôi mắt đỏ hoe bởi chưng đi đường, vì trưa không ngủ, da sạm đi, nó đã đen rồi, giờ trông nó còn đen hơn....

Bước ra từ phòng tắm, cái ý nghĩ ngủ một giấc rồi mai tính chất tiếp.... Nằm... cả tiếng, sao vẫn không ngủ được, nó lại nhắn cho em, vẫn vậy, gọi cho em... số thuê bao.... 



  Rồi nó thiếp đi lúc nào không hay, nó mộng mị thấy hình ảnh nó chạy xe, con đường nó đi, nơi nó ngồi, phải chăng ngủ hay là lặp lại cái hồi ức đó.... Nó bỗng nhiên tỉnh,....  nó nghĩ về nhà nó,nghĩ sẽ từ bỏ em...... Cả đêm, nó đồng cân ngủ vẻn vẹn 2 tiếng, nó nằm hi vọng trời ơi sáng, nó đến từng phút, từng giây...........

  

  Sáng ngày đêm đó mưa phùn, nó dắt xe ra, rời phòng trọ, nó định về... Nhưng khi qua nhà em, sao nó lại..... có thứ j đó níu kéo nó lại, nó cứ chạy tới chạy lui trên con đường ấy cả buổi trời, muốn vô nhưng chẳng dám vô. Cuối cùng nó lấy hết cam đảm để vào, dựng xe, nó chào ba mẹ em,



- H có ở nhà không bác? 

- H nó ngủ dậy rồi đi đâu rồi ấy cháu.

- Dạ cháu là bạn h, cháu vào đợi h được không ạ?

- uhm, cháu vào đi...



  Nge lời nói ấy từ ba em, tôi gợm cười, tôi đợi cả buổi sáng ở đây thì em đi đâu tôi không biết sao. Tôi vào, tự kéo chiếc ghế ra ngồi, nhìn màn hình tivi, ba em nằm trên giõng chẳng nói rằng j, cũng chẳng hỏi nó, dường như cũng chẳng thèm quan hoài nó là ai, hoặc có thể là đã biết nó rồi, cũng có trạng thái là không muốn nó ngồi đó. Nó biết, nó biết chứ, sao nó không biết được, nó đâu phải là một thằng khờ....... 



  Lát sau, mẹ em lên, nó chào mẹ em, nó nói cho mẹ em biết, nó nói nó quen em cũng hơn 2 năm rồi, nó nói nó từ sài gòn xuống thăm em, nó nói em giận nó, nó nói nó muốn gặp em....... Mẹ em thì hỏi sơ nó xuống khi nào, đêm qua ở đâu... vậy thôi. hj, nó nói vậy thôi, chứ nó biết chứ, mẹ em không thik nó, ngày em dẫn nó về nhà chơi, mẹ em nói thẳng thừng, không muốn em quen người ở xa như nó, muốn em lấy một người gần nhà cho dễ bề qua lại... ( Uhm mà cũng đâu xa lắm đâu, đi xe máy từ nhà nó qua nhà em tầm 2 tiếng rưỡi chứ mấy.....).

  Hay có nhẽ bởi chưng mẹ em hok muốn em quen nó, nói nó cười điểu, sợ nó đa tình, sợ em khổ....... hj, lòng người mấy ai hiểu được, nó còn chưa hiểu được em thì làm sao biết được mẹ em nghĩ gì... h này nó còn chẳng biết nó nghĩ gì nữa, huống hồ....



  Nó ngồi ngó cái màn hình tivi vậy thôi,  mặc mẹ em làm j làm... nó cũng chẳng buồn nói,... Hơn nửa tiếng sau, nó giả tảng đi vệ sinh, lặng lẽ qua bên hông nhà, bước vào cửa sổ phòng ấy, phòng của em.... em đang ngồi trên gường, tay cầm chiếc điện thoại.... Thấy nó, em giật mình,... nó hỏi tại sao.... em vẫn lặng im, nó hỏi hàng phục xê ri câu... vẫn lặng im, em cuối đầu ko nhìn nó.... 



  Chợt mẹ ở đằng sau gọi nó, uhm thôi, là ôi thôi vậy............ nó chào mẹ em, bước vào nhà chào ba em một tiếng, rồi đây về........... 



Nó vẫn không cam lòng, nó muốn biết tại sao, vì sao em lại đối xử như vậy với nó... là em hết yêu nó, hay em có ai khác rồi, hay mẹ em không muốn em quen nó, hay mẹ em mua xe, nhẫn, dây chuyền và kiếm chỗ làm tốt cho em để em quên đi tôi....? Hàng ngàn câu hỏi, hàng phục vạn lý vì như dòng điện chạy qua người người nó,.... không, nó muốn quay lại, nó chạy xe dòng qua , dòng lại cả mấy chục vòng, rồi gửi xe ở một quán nọ, muốn vào chỗ của sổ phòng đó để gặp em, ... nhưng rồi,....hj... của đóng....hj.....



  Nó từ bỏ, ý nghĩ từ bỏ lớn dần trong nó,................................



  Nó đau, nó lặng lẽ về, nó sẽ từ bỏ, từ bỏ bít tất cả, bỏ đi hết những kỉ niệm về em, hình ảnh về em.... Chạy xe mà nó cứ như người vô hồn, lòng suy nghĩ mông lung, nó vẽ ra viễn cảnh một ngày nào đó, em của nó sẽ trở về, sẽ nhắn tin cho nó, sẽ còn lên sài gòn gặp nó.... thì liệu nó có dung thứ cho em không, có thể cùng em vẫn yêu nhau như ngày xưa không, hay là từ bỏ một người đã làm cho nó đau hết lần này đến lần khác...... BÍP BÍP,... tiếng còi xe vận tải vang lên, đưa nó trở về với hiện tại.....



  Để hôm nay, hơn 2 tháng xa em, vết thương lòng nằm mơ hồ kéo da..., 

Hằng ngày ngoài thời gian đi học,nó vẫn im lặng trong căn phòng trống để lắng nge một bài nhạc hoa, một nhạc điệu buồn, một bản nhạc sáo, một khúc đàn tranh.............. đượm b..u..ồ..n...



  Ngoài kia vẫn mưa ròng rã từ trưa đến giờ, một mình trong căn phòng vắng, kỉ niệm tràn về, nó viết lên dòng hoài niệm, có thể là nhật kí, là ý nghĩ trong nó...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét